Doãn Khiêm bước vào trong quán bar với bộ dạng ngại ngùng, tuy nhìn bề ngoài cậu trông khá giống với hình tượng thiếu gia ăn chơi trác táng, thế nhưng sự thật là cậu đến cả bia cũng chỉ uống được vài lon, thuốc cũng chả hút, đã thế lại còn không động đến phụ nữ. Việc vào nơi như thế này quả là lần đầu tiên trong đời, khiến cậu không khỏi rụt rè lo ngại.
" Anh ấy đâu rồi nhỉ? ”
Do là ban nãy Lục Hải có việc đột xuất, nên đành gọi cho cậu sang rước hắn phòng hờ trường hợp tên này xỉn quá không biết đường về.
“ Đó là...."
Nhìn về phía góc khuất, bộ dạng người đàn ông say khướt xung quanh là những cô nàng với những bộ quần áo ngắn củn cỡ đang nhảy múa lắc lư khiến lòng ngực cậu không ngừng nhói lên liên hồi.
Rõ là người đàn ông mà cậu vẫn luôn thích, rõ là người anh trai mẫu mực mà cậu vẫn luôn tôn trọng. Hắn giờ đây trong bộ dáng ăn chơi lêu lỏng khiến trong lòng cậu chợt dâng lên bầu cảm xúc khó tả.
Đứng nhìn một hồi thì lại có một cô gái khác nữa đến hầu rượu. Nhìn từ xa có thể thấy rõ là điệu bộ hắn đối với người phụ nữ này khác hoàn toàn với những cô gái khác. Hắn để cô ta lấy điếu thuốc mà hắn đang hút dở dang, thuận tay xoa đầu cô gái đó, giống hệt như cách mà hắn đối xử với cậu vậy....
“ Kinh tởm ”
Doãn Khiêm cười lạnh nhạt, quay người rời khỏi đó. Trước khi đi, cậu không quên gửi cho nhân viên ở đó ít tiền kèm thêm địa chỉ nhà, phòng hờ hắn có say quá không về được, nhờ bọn họ đưa hắn về dùm.
Cậu lái xe chạy nhanh về nhà, bước vào phòng với tâm trạng cực kì khó chịu và cáu bẩn.
" Con mẹ nó, anh coi tôi là cái chó má gì vậy Hạ Lâm? ”
Toàn bộ đồ đạc trong phòng đều bị hắn đập nát, duy chỉ có khung hình hai người thì cậu lại giữ khư khư không dám đập vỡ.
Ôm lấy khung ảnh vào lòng, Doãn Khiêm gào lên cho vơi đi những cảm xúc tiêu cực mà bản thân đã kiềm nén bấy lâu.
Suốt nhiều ngày liền cậu luôn về nhà sớm đợi hắn, nấu đồ ăn bày biện sẵn vốn muốn cùng ăn tối với người mình thương. Ấy thế mà giờ, khi hiểu ra nguyên do khiến hắn thường hay về muộn, cậu bỗng chốc cảm thấy tủi thân và cô đơn đến lạ thường…
Cậu chưa từng dấu giếm tình cảm, cũng đã nhìn thấy đối phương đang dần mở lòng với mình. Nhưng hoá ra, cuối cùng cũng chỉ là do cậu tơ tưởng viễn vong, hắn cuối cùng cũng chỉ là một tên thẳng nam si mê sắc dục với những cô gái ngoài kia.
" Con điếm đó đáng để anh bỏ rơi tôi à? ”
Doãn Khiêm nhớ lại hình ảnh ban nãy, khi Hạ Lâm nhìn cô gái kia với nét mặt ôn nhu thêm cử chỉ xoa đầu cưng chiều khiến cậu không khỏi tức giận, gân xanh trên trán cũng nổi lên dần. Nhìn gương mặt cậu hiện tại, sợ là cả việc giết người cậu cũng có thể làm ra.
Gần một giờ sáng, Hạ Lâm lúc này cũng đã chịu về nhà. Bộ dạng say khướt mệt mỏi loạng choạng đi vào nhà của hắn lại khiến Doãn Khiêm trong phòng càng thêm tức giận khôn nguôi.
" Về rồi à? ”
“ Về - ”
Chưa kịp nói dứt câu, cơ thể Hạ Lâm đã bị cậu nhóc trước mặt lôi mạnh bạo vào phòng. Toàn thân hắn không còn chút sức lực nào, dễ dàng bị đẩy xuống giường một cách không thương tiếc.
Doãn Khiêm xé toạc chiếc áo sơ mi đen của hắn, chiếc quần tây bên dưới cũng bị cởi ra một cách dứt khoát.
" Làm gì vậy? ” Hạ Lâm khó chịu nói.
" Làm tình ”
Doãn Khiêm lột sạch quần áo trên cơ thể, xong liền vồ vập tấn công hắn như thể con thú hoang đang săn mồi.
Từng nơi cậu đi qua trên người hắn đều để lại dấu hôn đỏ ứng. Khi tiến đến phần ngực, cậu liền mút lấy đầu ti một cách mạnh bạo khiến hắn không khỏi quằn quại dưới thân cậu.
“ ức…đừng mà….”
dương v*t của Hạ Lâm được cậu nhóc chăm sóc tận tình bằng miệng, kỹ năng cậu thuần thục đến nổi chỉ nhấp nhả vài lần đối phương đã vội ra ngay.
Doãn Khiêm đưa côn th*t lớn của mình vào chỗ cúc hoa hồng hào nhỏ nhắn kia, không ngần ngại gì liền lập tức đâm vào khiến hắn không khỏi đau đớn.
“ R..rách mất…”
Quả thật là vậy, chỗ bên dưới hắn do chưa được mơn trớn, lại còn là lần đầu phải chịu sức ép của thứ to lớn vừa rồi khiến nó rách ra, máu từ nơi đó chảy ra loang lỗ vài vệt trên ga giường.
Cơn giận khiến Doãn Khiêm không còn quan tâm đến gì cả, cậu như trở thành con thú chỉ muốn xé toạt đối phương. Cứ thế bỏ qua vết thương bên dưới và tiếng la thất thanh của hắn, cậu cứ vậy mà nhấp nhả ra mạnh bạo cho tới khi hắn vì không chịu nổi mà ngất lịm mới thôi.
" Đây là do anh tự chuốc lấy. ”
Doãn Khiêm sau đó cũng không có tâm trạng mà làm tình với người đã ngất. Cậu liền lấy đồ sơ cứu với ít nước sang lau thân thể sẵn xử lí vết thương ở chỗ ban nãy cho hắn.
....
Sáng hôm sau khi Hạ Lâm thức dậy, cơn đau từ bên dưới khiến hắn bủn rủn cả chân không thể nhấc người ra khỏi giường.
" Đêm qua… là thật sao? ”
Nhìn vào đống vết hôn trên người, mọi ký ức về đêm xuân hôm qua chợt ùa về khiến tâm trạng hắn liền trở nên hỗn loạn.
“ Anh dậy rồi thì ăn miếng cháo đi - ”
Tô cháo trên tay Doãn Khiêm liền bị hất xuống đất không thương tiếc khiến gương mặt của cậu cũng trở nên tối sầm lại khiến hắn trở nên sợ hãi khôn nguôi.
“ Tâm trạng anh đang không ổn nên - ”
“ Được rồi, thế thì tuỳ anh ” Cậu bước ra khỏi phòng không quên đóng cửa thật mạnh, sự tức giận đó giống hệt như ngày hôm qua.
" Nó bị cái quần gì vậy chứ? ”
Đêm qua hắn vốn đã nghĩ thông suốt, định sẽ về nhà gặp cậu nói rõ thứ tình cảm này. Ấy thế mà chưa kịp làm gì đã bị đối phương hành hạ đến mức ngất đi, tâm trạng cũng vì thế mà trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.
Còn cậu nhóc Doãn Khiêm, người vẫn luôn chờ ngày hắn đáp trả tình cảm, lại bị cơn ghen của bản thân tự phá hoại tình cảm hai người.
Cuối cùng thì giữa hai người họ chỉ còn lại là sự hiểu lầm đang dần thiêu rụi thứ tình yêu mà cả hai đã dành cho nhau. Cứ ngỡ sắp thành đôi, nào ngờ vì người không quyết tâm, người lại mù quáng khiến mối quan hệ lại thành ngõ cụt.