Kể từ ngày xác nhận tình cảm với đối phương, cuộc sống của hai người họ vẫn trôi qua rất bình thường và không có gì khác lạ, chỉ có điều, cả hai đều biết rõ mình đã không còn xem đối phương là anh em nữa rồi.
" Có chuyện gì mà trông em vui quá vậy? ”
Nhất Dương tiến vào phòng làm việc của hắn, trên tay mang theo ly cà phê đến tặng kèm theo dáng vẻ ôn nhu như mọi ngày.
" Chỉ là.. có chút chuyện vui thôi ạ. ”
Bộ dạng cười nói đỏ mặt của hắn vừa nhìn vào đã biết có tình yêu rồi. Đối phương cũng vì thế mà có chút khựng lại, gương mặt vui vẻ ban nãy bỗng trở nên điềm đạm lạ thường.
“ Thôi em làm tiếp đi nhé, nhớ uống mau không đá tan ”
“ Vâng ạ ”
Nhất Dương bước ra khỏi phòng với tâm trạng buồn bã, anh vốn đã thích hắn từ những ngày đầu tiên hắn bước vào công ty làm. Vẻ ngoài điển trai thêm tính tình hoà nhã đã cuốn hút anh không dứt đến tận bây giờ.
Thế mà, dù có cố gắng thể hiện tình cảm đến cỡ nào, anh đây vẫn là không thể nào bước ra khỏi ranh giới mà hắn đã vạch ra, cứ thế mà chôn vùi tình cảm không được, muốn tiến tới cũng chẳng có cơ hội để mà làm.
“ Đệt, thằng chó nào - à nhầm chào chủ tịch ạ…”
Lục Hải lớ ngớ đứng bố đời xui sao mà lại tông thẳng vào ngực của chủ tịch, vốn định khua môi múa mép chửi đối phương nhưng vừa nhìn thấy mặt liền trở thành con rùa rụt cổ.
" Cậu có phiền hà gì với tôi à? ”
“ Chủ tịch đẹp trai lai láng sao em dám làm càn ”
Nhất Dương cười trừ với tên nhóc trước mặt. Cả công ty này có mỗi Lục Hải là nói chuyện không hề khách khí với anh thôi đấy. Nếu tên này không có tiền sử ly hôn một đời vợ, quan trọng người vợ đó là cô em họ của anh thì anh sớm đã thích rồi.
Vốn dĩ Lục Hải vào làm còn sớm hơn cả Hạ Lâm nữa cơ mà, ngoại hình lẫn mọi thứ đều vừa hay hợp gu anh, có đều lý lịch ăn chơi trác táng quá, không thể mê nổi...
" Chủ tịch…thất tình rồi chứ giề? Xời, xíu tan làm đi uống với em một ly cho quên sự đời! ” Lục Hải tiến đến khoác vị chủ tịch cao hơn anh một cái đầu không chút kiêng dè.
" Ý là cậu muốn tăng ca đúng không? ”
“ Thôi không uống cũng không chết đâu ạ...."
……
Quả là người có tình yêu có khác, Doãn Khiêm tí tửng về nhà, tay phải cầm bó hoa hồng, tay trái vác mấy bịch đồ ăn. Cậu đây là đang muốn tạo bất ngờ cho hắn đây mà...
" Đem ra tiệm trả lại cho người ta mau! ”
Doãn Khiêm ngày nào cũng mang một bó hoa tươi đem về nhà tặng hắn, nếu là mấy ngày đầu hắn còn vui vẻ nhận chúng, nhưng khổ nổi giờ cả nhà bọn hắn chứa đầy hoa cả rồi, đi đâu cũng thấy, đã thế còn có mấy con bướm con ong bay lẫn quẩn trong nhà luôn rồi kìa! ”
" Cậu muốn biến cái nhà này thành cái vườn ngự uyển á? ”
“ Có được không anh - “
" Được cái con khỉ! ”
Sau một hồi giằng co thì hắn cũng phải nhượng bộ nhận bó hoa này, xong cũng không quên nhắc nhở cậu nhóc không được hoang phí nữa dù không biết tên nhóc trước mặt này có thật sự nghe hiểu hay không.
Dù hắn vẫn chấp thuận theo lời của Doãn Khiêm là sẽ chờ cậu hai năm rồi mới tiến vào mối quan hệ chính thức, nhưng rõ là có ai cấm họ không được tán tỉnh nhau đâu, hắn cũng vì thế mà không ngừng trêu ghẹo cậu nhóc này mỗi khi có thể.
“ Lão công à ~ ”
Hạ Lâm chỉ khoác vỏn vẹn chiếc khăn tắm dưới hông, bộ dạng dụ hoặc của hắn khiến Doãn Khiêm không khỏi kiềm lòng mà “ phản ứng ” ngay tức khắc.
“ Ư- ưm… không được mà…”
Đôi bàn tay hắn không ngừng vuốt ve xoa dịu côn th*t của cậu, gương mặt hắn càng lúc càng trở nên dâm đãng khiến cậu rất muốn đâm vào cái lỗ nhỏ của hắn ngay lúc này.
" Không được, đã hứa là hai năm rồi mà. Giờ chỉ được tán tỉnh thôi, chứ không được giở trò đồi bại à nha! ”
Doãn Khiêm không kiêng dè đẩy hắn ngơ ngác ra khỏi người, chỉnh trang lại quần áo xong liền bày ra bộ mặt tự hào về hành động của bản thân vừa rồi.
" Hai năm là chính thức quen nhau công khai cho mọi người thôi, còn giờ mập mờ vẫn được mà. Đâu ai cấm không phải người yêu là không được làm tình đâu…”
" Đệt, ban đầu em có ý vậy đâu ơ - ”
Hạ Lâm như con hổ bay vào cởi sạch quần áo của cậu và sau đó… không có sau đó nữa, Doãn Khiêm đằng nào cũng sẽ bị thịt rồi!