Nhóc Câm, Đừng Sợ!

Chương 68




"Này, đang đi với tao mà cứ nhìn điện thoại mãi thế?"

Ở quán cà phê ven biển, Thiên Bảo không vui nhìn thằng bạn cứ mãi lướt điện thoại, xem ra người ở đây nhưng tâm hồn đã bay về khách sạn mất rồi.

"Sao em ấy không trả lời tin nhắn của tao?" - Gia Quân lẩm bẩm tự hỏi.

"Chắc đang bận đi chơi đi ăn gì rồi, bé Lạc có còn con nít đâu mà mày lo dữ, chẳng phải hôm qua mày làm lễ trưởng thành cho ẻm sao?" - Thiên Bảo bĩu môi nói.

Gia Quân giật mình ngẩng đầu lên nhìn gã hỏi:

"Sao mày biết?"

"Thế mày nghĩ trong khách sạn nhà tao có muỗi à? Ăn bận chỉ sợ thiên hạ không biết ấy."

Gia Quân thở hắt ra một hơi, lộ thì lộ, hắn cũng không rảnh quan tâm đến cái tên bị người yêu bỏ rơi này. Ngoài biển gió thổi lồng lộng đến độ người đi đường co rúm cả lại, mây đen phủ kín cả bầu trời, nặng trĩu như thể có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào, một tia chớp lóe lên, đáy lòng Gia Quân bỗng cảm thấy bất an, hắn quyết định mở điện thoại lên gọi.

"Alo? Có gì không đại ca?"

Sau vài hồi chuông vang lên đầu dây bên kia đã lập tức được kết nối, Gia Quân nghe có tiếng tivi nói chuyện liền nhíu mày hỏi:

"Mày vẫn ở khách sạn?"

"Dạ, bên này đang mưa quá, không ra biển được, đại ca đi đâu vậy? Sắp về chưa?"

"Mưa?"

"Dạ, lớn lắm." - Vĩnh Huy bước xuống giường đến gần ban công, vừa thử mở cửa ra liền bị nước mưa xối xả đập vào mặt vội đóng sầm cửa lại - "Đó đại ca nghe không, gió thổi muốn bay em luôn."

"An Lạc có ở khách sạn không?"

Gia Quân nhíu mày, thời tiết thế này An Lạc đâu thể đi đâu, mà nếu cậu ở khách sạn thì tại sao không trả lời tin nhắn của hắn.

"Hả? Đậu Phộng không đi cùng anh à?" - Vĩnh Huy ngạc nhiên hỏi nhưng đã nhanh chóng bước ra cửa mang giày vào - "Để em đi xem."

"Ừ, tao về liền, có gì báo tao ngay biết chưa?"

Cúp điện thoại, Gia Quân lập tức đứng phắt dậy, Thiên Bảo nhún nhún vai, biết chắc chẳng thể ngồi thư giãn tiếp, đành để tiền lại rồi mau chóng trở về xe.

Trên đường đi trời mưa khiến đường xá khó di chuyển hơn, Gia Quân sốt ruột gõ gõ điện thoại liên tục.

"Mày bình tĩnh, có gì thằng Huy nó réo liền..."

Reng! Reng! Reng!

Thiên Bảo chưa nói dứt câu thì điện thoại Gia Quân đã vang lên, hắn lập tức bắt máy, trái tim không tự chủ mà đập nhanh hơn:

"Đậu Phộng không có trong phòng anh. Em hỏi lễ tân thì đã đi từ sáng rồi, đến giờ vẫn chưa về."

"Biết rồi, tao đang về." - Gia Quân trầm giọng đáp.

Thiên Bảo ngó thấy sắc mặt hắn đã lạnh đến cực điểm, thầm thở dài một tiếng lựa lời an ủi:

"Mưa thế này biết đâu bé Lạc đang trú mưa đâu đó, mày đừng lo quá."

Gia Quân không nói gì, ánh mắt thâm thâm nhìn ra màn mưa mịt mù ngoài kia.

"Mẹ kiếp, mày lại lừa tao?"

Cọp thẹo tức giận túm áo An Sơn kéo lên gầm lớn, đám đàn em của gã đã lục tung cả căn nhà nhưng vẫn chẳng hề tìm được thứ mình muốn.

"Bây giờ mày muốn thế nào? Hoặc là mày giao đồ ra, hai là thằng nhóc kia cùng chôn sống với mày."

Cọp thẹo bóp mạnh cằm An Sơn, nhìn dáng vẻ chật vật nhưng vẫn không giấu được sự kiên cường, đôi mắt xinh đẹp căm giận nhìn gã, khóe môi rỉ máu nhuộm một màu đỏ chói quá đỗi diễm lệ.

"Chà, xem ra vẫn còn ngon lắm. Được rồi, để ông đây chơi mày trước, để xem mày có khai ra không?"

An Sơn mở lớn mắt nhìn khuôn mặt nháy mắt trở nên đê tiện, anh bắt đầu giãy giũa kịch liệt, nhưng cơ thể gầy yếu rất nhanh bị Cọp thẹo ném lên giường bên cạnh:

"Không! Tao giết mày, mau dừng lại!"

"Câm miệng!"

Tiếng chửi mắng của An Sơn chui vào tai An Lạc như muốn xé toang màng nhĩ, cậu hoảng sợ nhìn áo sơ mi của anh bị thô bạo xé mở, bàn tay đang cố gắng mở dây trói trở nên run rẩy hơn.

"Thả tao ra, đồ chó!"

Chát!

"Mẹ nó, giả vờ thanh cao cái gì? Chẳng phải đây là nghề của mày à?"

Một cú tát trời giáng khiến người bên dưới xây xẩm mặt mày, An Sơn trừng trừng nhìn mặt giường lạnh lẽo, bàn tay to béo mò mẫm lên da thịt khiến anh cảm thấy buồn nôn, xung quanh một lũ khốn nạn cười khoái chí, có kẻ còn huýt sáo vui vẻ lắm.

"Đứt đi, mau đứt đi... đau quá!"

Miếng vỏ sò nhỏ cậu giữ lại khi chạy trốn lúc nãy vô tình cứa sâu vào tay, An Lạc cắn răng cố gắng quên đi cơn đau, vừa cắt dây vừa quan sát tình hình trước mắt.

An Sơn giống như con búp bê hết pin sau cú tát vừa rồi, im lặng rơi nước mắt, giờ phút này anh không chỉ cảm thấy kẻ đang càn rỡ với mình là ghê tởm mà cũng thấy bản thân mình trở nên dơ bẩn hơn bao giờ hết.

"Ngoan, sao cưng lại khóc?" - Cọp thẹo cười cười cúi xuống thì thầm vào tai anh, bàn tay vẫn tiếp tục sờ soạn khắp nơi - "Anh sẽ nhẹ nhàng... A!"

Gã đột nhiên hét lên một tiếng dài, An Sơn ngạc nhiên mở mắt ra, nhìn thấy cổ gã bị một sợi dây siết chặt kéo ra sau.

"Cứu... cứu tao... khụ..."

Không biết từ lúc nào An Lạc đã mở xong dây trói, cậu thừa cơ hội lũ người kia mất tập trung, nhanh chóng nhào lên siết dây vào cổ gã rồi kéo mạnh.

"Đại ca!"

Lũ đàn em cuối cùng cũng phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, một kẻ chạy qua muốn kéo An Lạc, nhưng tay cậu dù máu chảy đầm đìa vẫn quyết không buông sợi dây, Cọp thẹo bị siết đến trợn trắng cả mắt.

"Mau phụ tao!" - Tên đó la lên.

Cả đám vào hỗ trợ một hồi mới có thể khống chế cậu, Cọp thẹo cũng không còn hứng thú, gã hầm hừ leo xuống nhìn người đang bị đè nghiến dưới sàn, không nhân nhượng đá mạnh vào mặt cậu:

"Khụ... thằng chó! Muốn giết tao? Mẹ nó!"

Cọp thẹo đi đôi giày da cứng, chân liên tục đá vào người An Lạc, rất nhanh cơ thể cậu nhuộm một màu đỏ mơ hồ, An Lạc có cảm giác dường xương mình cũng gãy cả rồi.

"Dừng lại, xin ông, mau dừng lại!"

An Sơn hoảng hốt trườn người về phía mép giường hét lớn, hai mắt An Lạc lúc này đã nhắm nghiền, máu me bê bết che phủ mặt giống như đã chết rồi.

"Mẹ nó! Xem tao có đánh chết mày không?"

"Đừng đánh nữa, ông muốn làm gì tôi cũng được, xin ông tha cho em ấy!" - Thấy người vẫn không thèm chú ý đến mình anh vội la lên lần nữa.

"Mày nghĩ tao còn hứng à?"

Cọp thẹo dẫm chân lên đầu An Lạc nghiến qua nghiến lại, gã rút điếu thuốc ra, có tên đàn em nhanh chóng sang mồi lửa cho gã.

"Uầy, chả được gì, để tao xử thằng ôn này trước rồi tới mày."

Gã rít một hơi dài, sau đó lấy đà toang đá vào An Lạc lần nữa.

"Ở nhà cũ! Tôi khai! Tôi giấu nó ở nhà cũ!"

"Thành phố?" - Gã dừng lại động tác nhướng mày hỏi.

"Đúng rồi, làm ơn đừng đánh nữa."

Cọp thẹo nhướng mày, gã bước sang chỗ An Sơn, dúi đầu lọc đỏ lửa vào tay anh, gã nắm tóc anh kéo mạnh lên:

"Tao nói cho mày biết đây là cơ hội cuối cùng, đừng có giỡn mặt với tao, không thì mày chuẩn bị xem cảnh thằng ôn kia bị tao xử trước mặt mày đi."

Nói rồi gã gài lại nút quần lúc nãy mở ra, dặn dò đám đàn em một lượt:

"Trói lại, mang hai đứa nhốt vào, sáng mai lên đường trở về thành phố."