Rầm!
"Ngoan ngoãn ở đó đi!"
Cả hai bị nhốt vào trong nhà kho tối tăm, xung quanh sặc mùi ẩm mốc khó ngửi. An Sơn cố gắng gượng dậy bò sang chỗ An Lạc, anh chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ thảm trạng của cậu, hồi hộp áp tai vào lồng ngực lắng nghe.
"May quá, vẫn còn đập." - Tiếng nhịp tim cùng lồng ngực yếu ớt phập phồng khiến An Sơn thở phào nhẹ nhõm, anh dùng vai thử lay nhẹ người cậu - "An Lạc, An Lạc, em nghe anh nói gì không?"
An Lạc mệt mỏi hé mắt ra, cả người cậu đau đớn giống như bị một chiếc xe cán qua cán lại nhiều lần vậy, ngay cả việc hít thở cũng làm cậu khổ sổ biết chừng nào, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại như lúc ở nhà dì út trước kia, cậu không khóc được.
"Đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ thoát khỏi chỗ này." - An Sơn nhỏ giọng an ủi, sau đó cẩn thận hỏi han - "Em thấy thế nào rồi? Có khát nước không?"
An Lạc lắc nhẹ đầu, giờ phút này cậu chỉ muốn ngủ thôi.
"Đừng ngủ, em lúc này không được ngủ nghe không?" - An Sơn cố gắng níu kéo lại tri giác của cậu - "Chờ anh tìm cách thoát ra, chúng ta đến bệnh viện, bác sĩ chữa bệnh rồi em có thể nghỉ ngơi... An Lạc..."
Lời nói An Sơn cứ văng vẳng bên tai cậu mà đầu óc cậu chẳng còn tỉnh táo để tiếp thu nổi nữa. An Lạc tự hỏi cậu sẽ chết sao? Nếu chết rồi có gặp được ba mẹ không? Ba mẹ sẽ dẫn cậu đi khỏi nơi chỉ toàn những nỗi buồn này, sẽ không còn ai đánh mắng cậu nữa, cậu sẽ không phải chịu thêm bất kỳ đau đớn nào nữa, đúng không?"
An Sơn thấy người bên cạnh cứ lả đi, anh sốt ruột hét lên:
"Gia Quân bảo anh ấy đang trên đường đến! Em nhất định phải chờ anh ấy!"
"Gia Quân?"
Cái tên ấy bật lên trong đầu cậu, An Lạc nhíu mày, đó chẳng phải gã lưu manh đã cướp mất hộp cơm của cậu trong hẻm nhỏ sao? Lại còn suốt ngày bắt nạt cậu, hung dữ với cậu. Ừm, nhưng mà hình như sau này hắn đã đi làm một công việc khác, nhân viên văn phòng, quần áo gọn gàng trông cũng đẹp trai lắm, đẹp trai như vậy còn là người yêu của mình... Phải rồi, Gia Quân là người yêu của cậu mà, An Lạc thở ồ ồ cố mở mắt ra, cậu không muốn đi nữa, nơi này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp khiến cậu luyến tiếc lắm.
Vườn hoa trong sân nhà chờ cậu về tưới, lần trước cô bán thịt hứa sẽ giảm giá cho cậu nếu cậu quay lại, cậu vẫn còn chưa có được vỏ ốc nữa, cũng chưa hôn Gia Quân hôm nay.
"Đúng rồi, em cố lên, Gia Quân sắp đến rồi!"
An Sơn nhận ra nhóc con có phản ứng, anh siết chặt lấy tay cậu, miệng nhắc đi nhắc lại cái tên Gia Quân, hy vọng nó có thể tiếp tục níu kéo sinh mệnh nhỏ nhoi này.
"Mẹ nó, lũ này là ai vậy?"
Bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh la mắng lẫn tiếng đồ vật va chạm vào nhau, An Sơn nhổm người lên lắng nghe, trái tim trong lòng ngực âm thầm đập nhanh hơn.
"Người đâu?"
"Không... không có..."
"Tao cho mày nói lại lần cuối..."
An Sơn nghe được giọng nói quen thuộc, ngay phút ấy đầu óc anh không kịp suy nghĩ gì, dùng hết sức hét lên:
"Ở đây! Mau cứu chúng tôi! An Lạc sắp không xong rồi!"
Âm thanh vang vọng từ phía sau phát ra khiến cả hai gã đàn ông đều cùng nhau trừng lớn mắt, Gia Quân vứt tên giang hồ trong tay qua một bên, nhanh chóng chạy nhanh về hướng nhà kho.
"Bị khóa rồi."
"Mày tránh ra." - Thiên Bảo trầm giọng nói, không biết từ đâu rút ra một khẩu súng ngắn, ánh mắt lạnh lùng bắn vào ổ khóa.
Đoàng!
Ổ khóa vỡ ra, cả hai đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến hai người như muốn chết lặng.
"An Lạc, An Lạc..." - Gia Quân run rẩy cởi trói cho cậu, hắn lại chẳng dám làm ra hành động gì quá lớn, sợ rằng không cẩn thận làm người trong lòng vỡ vụn.
"Anh tới rồi, em đừng sợ... không sao đâu..."
"Mày bình tĩnh, tao gọi cứu thương rồi!" - Thiên Bảo vừa cởi trói giúp An Sơn vừa cố gắng khuyên bảo hắn.
"Mẹ kiếp! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra hả?" - Gia Quân tức giận gào lên - "Rõ ràng sáng nay vẫn còn tốt mà!"
Mới sáng này trước khi rời đi, Gia Quân vẫn còn nhớ rõ bộ dạng ngoan ngoãn rúc trong chăn ngủ đến bình yên của nhóc con, vậy mà hắn chỉ mới rời người đi mấy tiếng đồng hồ cậu đã trở thành thế này rồi. Bé cưng của hắn chỉ bị một vết bỏng nhỏ thôi hắn đã sốt hết cả ruột, chẳng ngờ có kẻ lại nỡ đánh cậu tàn nhẫn không nương tay. Đáy lòng Gia Quân dâng lên nỗi câm phẫn, chợt giọng nói yếu ớt của người kế bên tựa như trực tiếp chọc vào nó vậy:
"Xin lỗi, tất cả là vì tôi..."
"Xin lỗi? Con mẹ nó anh nói xin lỗi?" - Gia Quân quay sang mắng lớn - "Chẳng phải tôi đã nói anh quên chuyện quá khứ đi, cùng thằng chó này sống vui vẻ với nhau không được à? Rốt cuộc anh nhớ thương gì cái lũ khốn nạn kia? Đồ..."
"Gia Quân, đủ rồi!" - Thiên Bảo nhíu mày cắt ngang lời hắn - "Kiểm soát cơn giận và lo cho người của mày đi, anh ấy cứ để tao lo."
Gia Quân thở hắt một hơi, hắn bực dọc mắng:
"Mẹ nó, sao xe cấp cứu còn chưa đến chứ?"
Trời đã về đêm, gió biển thổi phần phật lạnh lẽo, đương lúc Gia Quân quyết định bế người đi trước thì nhóm Vĩnh Huy canh ở ngoài nãy giờ vừa hô hoán vừa trích người chạy vào trong la lên:
"Đại ca, bọn nó kéo thêm người tới, đông lắm!"
Đám Cọp thẹo nãy giờ ra ngoài đi ăn, vừa nhận được tin có kẻ xông vào hang ổ của mình cứu người, gã lập tức gọi thêm đàn em nhanh chóng trở về.
"Tầm bao nhiêu đứa?" - Thiên Bảo nhíu mày hỏi.
"Chắc phải gần hai mươi, làm sao đây anh?"
Rầm!
Vừa dứt lời đám Cọp thẹo đã vào đến nơi, gã nghênh ngang nhìn bốn người trong phòng tối lớn giọng hỏi:
"Đứa nào dám đánh đàn em của tao?"
Gia Quân nhẹ nhàng đặt An Lạc nằm xuống, chậm rãi bước ra lạnh lùng nhìn gã:
"Là mày đánh em ấy?"
"Mày nói thằng chó kia?" - Cọp thẹo hắt mặt liếc nhìn An Lạc một cái - "Phải, tao chưa đập chết nó là may... A a a a!"
Chưa để gã nói hết câu, Gia Quân đã bất ngờ lao đến bẻ quặt tay gã ra phía sau, tiếng xương gãy răng rắc vang lên khiến người ta lạnh cả sống lưng.
"Mẹ nó! Cứu tao!"
Cả đám đàn em bị dọa cho giật mình vội vàng xốc lại tinh thần lao vào, Thiên Bảo cũng không ngồi yên, cùng lúc đám Vĩnh Huy vừa lê thân tàn xuất hiện, cả đám nhanh chóng lâm vào trận hỗn chiến.
"A a a! Đại ca tha em, em sai rồi, làm ơn đừng đánh nữa!"
Gia Quân giống như phát điên vậy, hắn điên cuồng đấm đá liên tục vào cơ thể béo ục ịch của Cọp thẹo khiến gã từ hét lên oai oái sang rên rỉ van xin, nước mắt lẫn máu chảy trên gương mặt sưng phù. Đám đàn em mà gã dẫn đến khi nãy giờ cũng tan tác hơn nửa, số còn lại bắt đầu sợ hãi không dám ra đòn mấy.
"Mẹ nó, mày nói mày đánh ai chết? Hả?"
Hai mắt hắn đỏ lừ đá liên tục vào bụng gã khiến gã nôn cả ra, mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc, Thiên Bảo thấy tình hình không ổn vội vàng đá văng tên đối diện chạy sang ôm lấy Gia Quân:
"Ngừng lại, mày còn đánh nữa là chết người thật đó!"
"Hả? Tránh ra!"
Hú! Hú! Hú!
"Xe cấp cứu tới rồi, mau đưa bé Lạc đi, đừng đánh nữa!"
Âm thanh cứu mạng cuối cùng cũng thức tỉnh Gia Quân, hắn vội vàng bỏ vào nhà kho, nhẹ nhàng lay An Lạc:
"Không sao, xe cứu thương đến rồi, đừng sợ!"
An Lạc lúc này đã chẳng còn tỉnh táo nữa, cậu muốn vươn tay ôm lấy người đang thủ thỉ bên tai mình nhưng lại không đủ sức, đáy lòng dâng lên một cỗ sợ hãi không tên.
"Bệnh nhân ở đâu?"
Nhóm người mặc áo trắng chạy vào, tình cảnh trước mắt khiến họ có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cất tiếng hỏi:
"Ở đây thưa bác sĩ."
Vĩnh Huy nhanh chóng hô lên, sẵn tiện trừng mắt cảnh cáo tên lưu manh dưới đất.
Nhóm người bắt đầu kiểm tra tình trạng của An Lạc, sau đó cẩn thận di chuyển người sang băng ca, Gia Quân lúc này mới có thể nhìn rõ được khuôn mặt sưng phù bầm tím của nhóc con càng khiến trái tim hắn đau đớn không chịu nổi.
"Mau tránh đường!"
Băng ca được khiêng lên, có người hô hoán xin đường, Gia Quân cũng không còn hơi sức đâu để tâm đến lũ khốn nạn kia nữa, nhanh chóng chạy theo đi bên cạnh.
"Chết đi thằng chó!"
"Đại ca!"
Đoàng!
Không biết từ lúc nào khẩu súng trên người Thiên Bảo đã rơi ra, cũng không hiểu vì sao Cọp thẹo lại nhặt được nó. Ngay lúc tiếng súng vang dội khắp cả không gian, An Lạc lần nữa cố gắng hé cặp mắt sưng húp của mình ra, một màu đỏ tươi tanh nồng bắn lên mặt cậu. An Lạc muốn vươn tay nắm lấy thân thể đang nặng nề ngã xuống kia, nhưng chẳng thể, mặt đồng hồ va xuống đất vỡ tan, mảnh thủy tinh tựa như găm thẳng vào trái tim cậu.