Nhóc Câm, Đừng Sợ!

Chương 67




Reng! Reng! Reng!

Ngủ đến gần trưa, khi nắng bên ngoài đã chiếu đến mức khiến người ta không thể nhìn thẳng thì Gia Quân mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

"Alo..."

Gia Quân khó chịu bắt máy, phát hiện cổ họng mình khát khô, định bụng bước xuống giường lấy nước uống thì trước ngực lại có thứ gì đó cọ cọ.

"Này, mày dậy chưa đấy? Cả một đám giờ này không đứa nào chịu ló đầu xuống, đi du lịch hay đổi chỗ ngủ?" - Thiên Bảo đầu dây bên kia bắt đầu cằn nhằn - "Tao nhớ hôm qua mày về sớm nhất mà... Alo?"

Gia Quân lúc này vẫn còn đang ngơ ngẩn nhìn người trong ngực mình, mi mắt khép chặt hơi nhíu lại vì chói, bờ vai trần lộ ra ngoài chăn để lộ dấu vết đỏ mặt, cảnh tượng nóng bỏng hôm qua không khỏi khiến hắn dần dần cong khóe môi, cúi xuống hôn nhẹ vào thái dương cậu một cái sau đó cẩn thận kéo chăn rồi rời giường.

"Làm sao? Chủ yếu là đi nghỉ dưỡng mà, mày hối cái gì." - Gia Quân vừa đánh răng vừa trả lời - "Thế đám kia đâu?"

"Tối qua lăn lê bò lết đến gần sáng mới mò về. Đi nghỉ dưỡng mẹ gì, đi hành xác thì đúng hơn." - Thiên Bảo không vui đáp - "Vậy bây giờ mày có xuống không hay để tao đi một mình?"

"Đang đánh răng, xuống liền."

Nghĩ lại dù sao cũng là hắn rủ Thiên Bảo đi chuyến này cho khuây khỏa vụ của An Sơn, hơn nữa gã cũng tài trợ gần hết mọi thứ nên hắn vẫn phải nén lại cảm xúc muốn ôm mỹ nhân ngủ thêm mà sửa soạn đi chơi với thằng bạn đang thất tình kia của mình.

Đợi đến khi An Lạc mơ màng bò dạy, chỗ bên cạnh đã lạnh lẽo tự bao giờ.

"Đâu rồi?"

Cậu có hơi hoảng hốt, ngơ ngác tìm người, nhưng vừa định rời khỏi ổ chăn ấm áp liền phát hiện bản thân đang không mặc gì, khuôn mặt nháy mắt đỏ lên, cố gắng quấn tấm chăn nặng trịch mò đi lấy quần áo khác.

Sau khi mặc xong quần áo cậu cũng xác nhận Gia Quân không có ở trong phòng, mở điện thoại ra định gọi đi thì phát hiện có tin nhắn của hắn gửi đến:

"Anh đi với thằng Bảo một lát, thẻ để ở tủ đầu giường, mật khẩu là 0xxx, xuống dưới nhà hàng của khách sạn mà ăn, có chán cũng đi ở gần thôi nghe chưa?"

An Lạc bĩu môi, thầm mắng đúng là kẻ vô tình, xong việc thì đi chơi với bạn thân bỏ mặc người yêu, để xem có quẹt hết thẻ của hắn không. Cậu vươn vai một cái, eo vẫn còn rất mỏi, tiếp tục xỉ vả Gia Quân thêm chục câu nữa mới đi tắm rửa thay đồ.

Cậu chọn một chiếc áo trắng. khoác ngoài sơ mi màu vàng chói mắt, cái này là Gia Quân mua, hắn bảo cậu mặc nổi một chút để đi lạc có thể dễ dàng kiếm được. An Lạc lúc đầu rất ghét bỏ, nhưng không có sức phản kháng, hơn nữa da cậu giờ rất trắng, mặc loại màu sắc này nhìn mãi cũng bắt đầu cảm thấy đẹp, liền cứ thế thuận theo.

An Lạc bấm thang máy xuống đại sảnh, theo bảng hướng dẫn vào bên trong nhà hàng, lúc đầu cậu có hơi sợ, sau đó lại nhận ra cũng có rất nhiều khách du lịch ăn mặc còn đơn giản hơn cả cậu đang đi đi lại lại, cậu liền có dũng khí bước vào.

Phục vụ đưa đến cuốn thực đơn, An Lạc nhìn giá mà giật cả mình, suýt chút nữa đóng mạnh lại trước mặt anh ta, lựa qua lựa lại, cuối cùng lựa một phần trứng ốp la rẻ nhất, đến nước cũng không dám gọi.

Bên ngoài trời chuyển mây đen, An Lạc vừa ăn vừa lơ đãng nhìn ngắm dòng người qua lại thông qua ô cửa kính, có gánh bán bánh bọt lọc đi ngang, cậu thầm nghĩ lát nữa phải mua một phần ăn thử mới được.

"Tổng cộng là tám mươi ngàn, mình thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ ạ?"

An Lạc đưa thẻ ra mà tiếc đứt cả ruột, biết thế đã không nghe lời Gia Quân, thà cậu lượn lờ ra bãi biển còn vui hơn.

Thanh toán xong, cậu cất thẻ vào túi đeo trước ngực, nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ trưa, cũng không biết chừng nào Gia Quân sẽ về liền quyết định đi bộ ra bãi biển hôm qua luôn.

Không khí bên ngoài mang theo chút mùi đất bay lên, An Lạc nhìn đám mây đen trôi lững lờ đằng xa, thầm hy vọng trời sẽ không đổ mưa ngay.

Ra đến bãi biển, An Lạc mở đôi dép kẹp cắp vào nách, chầm chậm giẫm lên nền cát trắng mịn. Cậu rất thích cảm giác này, mỗi bước đi giống như được thiên nhiên xoa dịu vậy, gió từ đại dương thổi vào có hơi lành lạnh, An Lạc bỗng thèm kem. Cậu quyết định dạo quanh các quầy hàng một lượt, nhìn thấy có một tiệm bán đồ thủ công mỹ nghệ, mớ chuông gió làm từ vỏ sò vỏ ốc lập tức khiến cậu chú ý.

"Ba mẹ em nói bên trong có ngọn gió trú ẩn, anh nói ước mơ của mình với nó thì nó nhất định sẽ cùng ngọn gió thực hiện điều ước của anh đó."

An Lạc nhớ đến chuyện bạn học kể với mình khi xưa, bước chân dừng lại ngắm nghía rất lâu.

"Em trai, thích cái gì lựa đi, chị giảm giá cho..."

"Tránh ra tránh ra!"

"Lũ nhóc này!"

Khu vực buôn bán bây giờ đang rất đông khách du lịch chen chúc nhau, có lũ trẻ con nghịch ngợm còn cầm súng nước đuổi bắt khắp nơi. An Lạc không cẩn thận bị chúng va phải, nhưng cậu không tức giận, ngược lại vui vẻ ngồi xuống ra hiệu mình muốn mượn súng xem thử. Từ hôm qua cậu đã nhìn thấy người ta chơi cái này rồi, trông rất vui, chỉ có điều lúc đó đang giận dỗi Gia Quân thành ra không tiện đòi cho lắm, hôm nay nhất định phải mua một cây, về nạp đạn bắn chết tên vô tình kia mới được.

"Anh ơi, trả tụi em được chưa ạ?" - Thằng nhóc khó hiểu nhìn khuôn mặt cười ngu của An Lạc.

Cậu ngại ngùng gãi gãi đầu định trả súng lại cho nó, nhưng chưa gì đột nhiên có một cơ thể cao lớn xông về phía bọn họ, vấp vào cậu ngã đến đau điếng.

"Mẹ nó! Thằng chó mau đứng lại!"

Xung quanh bắt đầu trở nên hỗn loạn, lũ trẻ kêu khóc không ngừng, An Lạc choáng váng đầu óc lồm cồm bò dậy.

"Cho tôi mượn!"

Khẩu súng trên tay cậu bị giật lấy, An Lạc mở to mắt ngạc nhiên:

"Đúng là anh."

An Sơn không ngờ mình lại gặp An Lạc trong tình cảnh này, nhưng hai người cũng không có thời gian để chơi trò bạn cũ gặp lại, anh dùng súng nước bắn vào đám người đó rồi co giò bỏ chạy.

"Phải làm sao đây? Gọi cho anh Bảo, nhưng mình đâu nói chuyện được. Lỡ anh Bảo đến không kịp thì sao?"

An Lạc rối rắm hết cả đầu, cuối cùng quyết định đứng phắt dậy gom mớ vỏ sò trưng bày bên tiệm.

"Ây, trả tiền!" - Cô chủ vội nắm tay cậu lại.

An Lạc sốt ruột móc móc túi tìm kiếm, dứt khoát đập tấm thẻ Gia Quân đưa mình lúc sáng, nhân lúc chị bán hàng chưa kịp hiểu gì chạy đi luôn.

"Này, giỡn mặt hả nhóc con!"

An Lạc đuổi theo đến cuối đường thì không thấy người đâu nữa, cậu lo đến muốn khóc, lại nghe được văng vẳng tiếng chửi từ khu vực nhóm đá đằng xa:

"Mẹ nó, mày còn chạy nữa không?"

An Sơn lúc này đã bị bao vây bởi năm sáu tên cao lớn thô kệch, một tên béo gương mặt có vết thẹo chạy dài nghiến răng hỏi:

"Nôn số hàng đó ra nếu không đừng trách tao."

"Tao đã nói là bị cảnh sát tịch thu hết rồi!"

"Mày đừng có láo!" - Gã phun nước bọt xuống nền cát, phất tay ra lệnh - "Xử thằng điếm này cho tao, hôm nay không làm mày đến khai ra thì tao không phải thằng Cọp thẹo nữa!"

An Sơn nheo mắt lại nhìn đám đàn ông cợt nhả trước mặt, vừa chuẩn bị phản kháng bỗng cả đám la lên đau đớn, An Lạc từ xa vừa thở hổn hển vừa ném vỏ sò về phía bọn chúng.

"Lại thằng chó nào nữa đây?" - Cọp thẹo rú lên giận dữ, gã cũng bị ném trúng mặt khiến máu chảy theo vết sẹo một đường trông cực kỳ đáng sợ.

Đám người ăn đau nhìn chằm chằm về phía cậu, An Sơn nắm chuẩn thời gian đạp một tên mở đường xông ra ngoài, trước khi kéo tay nhóc con đi liền ném một vóc cát lớn về phía bọn chúng.

"Lũ vô dụng! Còn không mau đuổi theo!"

Bọn họ chạy dọc bờ biển, chân An Sơn lại bắt đầu khập khiễng, anh nghiến răng thầm nghĩ không xong rồi.

"Làm gì vậy? Bỏ anh xuống!"

An Lạc lại như năm xưa, xoay sang thuận thế vác người cố gắng chạy. An Sơn cực kỳ nóng ruột, chẳng hiểu nhóc con này mấy năm không gặp lấy đâu ra lắm sức thế, anh có giãy giụa thế nào cũng không thoát được.

"Đừng chạy đường đó!"

An Sơn vừa thấy cậu rẽ hướng liền biết không ổn nhưng đã muộn.

"Chạy đi, có giỏi thì chạy nữa đi."

Con đường An Lạc chạy vào là lối dẫn ra ghềnh đá cao, chỉ cần không kịp thắng lại sẽ lập tức rơi xuống làm mồi cho cá.

"Một là trả hàng, hai là làm mồi cho cá, chọn đi."

An Sơn căm giận nhìn đám người trước mắt, cuối cùng vẫn thỏa hiệp:

"Thả em ấy đi, tao dẫn tụi bây lấy hàng."

"Không được, khi nào có hàng thì thả nó luôn." - Cọp thẹo nhìn ra được vấn đề, gã hất cằm nói.

"Nếu không thả em ấy thì tao không chỉ. Tao sẽ không thất hứa."

"Có điên mới tin mày. Lẹ lên, không tao làm thịt luôn thằng oắt con kế bên, dám chọi tao." - Gã dứt khoát ra lệnh cho đám đàn em - "Gô cổ hai đứa nó cho tao, mẹ nó, lũ ôn dịch!"