Cả nhóm chơi đến quên cả thời gian, mãi đến khi Thiên Bảo nhận được cuội gọi từ nhà hàng hỏi rằng khi nào họ qua để đầu bếp chuẩn bị món thì mới lục tục kéo nhau đi tắm lại nước ngọt.
Dù trời đã sụp tối nhưng bên trong khu vực nhà tắm vẫn còn rất đông người chen chúc nhau, phải chờ một hồi mới có đủ phòng cho tất cả.
"Cốc, cốc, cốc."
An Lạc vừa mở vòi sen ra bỗng dưng có một giọng nói vang lên, dù đã cố gắng biến âm nhưng cậu vẫn nhận ra ngay chủ nhân của nó chẳng ai khác chính là gã lưu manh nhà cậu. An Lạc cười cười định mở cửa ló mặt ra ngó thử thì phía trên lại xuất hiện một con thỏ trắng nhỏ lúc la lúc lắc.
"Thỏ con chào anh An Lạc. Thỏ con muốn gửi câu hỏi của một người, nếu anh An Lạc đồng ý thì gõ vào cửa một cái, còn không đồng ý thì hai cái, được không?"
An Lạc che miệng cười gõ vào một cái.
"Cảm ơn anh nha. Người kia hỏi anh tại sao lại giận anh ấy, có phải anh ấy làm gì sai phải không?"
An Lạc gõ lên cửa hai tiếng.
"Hay vì anh không thích chuyến đi này?"
Lại hai tiếng vang lên.
"Thế tại sao anh lại buồn?"
An Lạc bối rối, câu này không gõ được. Giọng biến âm thỏ con biến mất, Gia Quân bên ngoài nói:
"Mở cửa cho tôi."
Bên trong vẫn yên lặng như cũ, Gia Quân cứ nghĩ An Lạc không muốn mở thì chốt cửa "cạch" một tiếng kéo ra, chẳng đợi người bên trong xuất hiện, hắn đã lập tức len vào.
An Lạc không ngờ Gia Quân lại nhanh như vậy, không gian vốn chỉ đủ cho một người trưởng thành trở nên chật chội hơn, da thịt cả hai như có như không vô tình chạm vào nhau, An Lạc dường như nghe rõ cả tiếng nhịp tim của hai người vang lên trong không gian.
"Em nhìn thấy rồi?"
Gia Quân chóng hai tay lên tường vây An Lạc vào một góc trầm giọng hỏi. An Lạc ngơ ngác nhìn hắn, nhưng hình ảnh quá kích thích khiến cậu đỏ mặt lại gục trở về, chẳng hiểu sao mình lại bị phát hiện.
"Tôi suy nghĩ cả buổi chiều, cuối cùng cũng nhớ ra lúc đó cái túi của tôi đang ở trước mặt em."
An Lạc cụp mắt không phản ứng, dù sao cậu cũng đâu làm gì sai, Gia Quân cứ như đang ép cung người khác vậy. Thấy nhóc con tránh né mình, Gia Quân thở dài một hơi, nâng mặt cậu lên hỏi:
"Sao hả? Nếu em sợ thì coi như chúng ta chỉ đi chơi vui vẻ với nhau, tôi sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa?"
An Lạc bị hắn giữ đến không thể xoay chỗ khác, ánh mắt hắn nghiêm túc nhưng chuyện hỏi ra lại khiến người ta đỏ mặt. Gia Quân kiên nhẫn chờ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là không nỡ ép nhóc con, chỉ thở dài một tiếng buông người ra.
"Em!"
Gia Quân trợn mắt cảm giác bàn được bàn tay không biết từ bao giờ đã cầm lấy thứ kia của hắn, học theo cách mà cả hai vẫn làm trước kia bắt đầu vuốt nhẹ. Động tác vụng về nhưng đủ kích thích, Gia Quân nghiến răng gằn giọng nói:
"Nhóc con hư hỏng!"
An Lạc thầm nghĩ: "Còn không phải do anh sao."
Khi Gia Quân vui vẻ nắm tay nhóc con kéo ra, cả đám đã chờ đến héo mòn.
"Tao phải công nhận hai người làm gì cũng lâu cả đấy." - Thiên Bảo không hài lòng nói - "Chúng ta đang đi du lịch nhóm, không phải đi tận hưởng thế giới hai người đâu, làm ơn nghĩ đến đồng đội giùm cái."
"Phải đó đại ca, sao anh lâu vậy? Bộ có chuyện gì sao?" - Vĩnh Huy ở bên cạnh cũng tò mò ló đầu sang hỏi.
"Không, đói bụng, đi ăn."
Gia Quân lách người đi thẳng.
Nhà hàng Thiên Bảo đặt nổi tiếng là luôn phục vụ hải sản tươi có tiếng trong vùng, cả đám được một bữa ăn uống đến thỏa mãn, xong xuôi Vĩnh Huy vẫn hưng trí đòi tăng hai, mua thêm mấy thùng bia cùng ít mồi mang ra bãi biển uống tiếp.
"Đại ca, anh phải uống, anh không uống là không nể em rồi." - Vĩnh Huy lúc này đã nghiêng trái ngả phải ép rượu hết người này đến người khác.
Gia Quân vốn dĩ không muốn uống lắm, hắn tùy tiện nhấp môi một chút, ánh mắt liếc sang nhóc con đang phá mồi bên cạnh, nhân lúc không ai để ý liền nhỏ giọng nói vào tai cậu:
"Về không?"
An Lạc lúc đầu chưa hiểu ý hắn, sau đó mới chậm rãi đỏ mặt gật gật đầu. Gia Quân nhếch môi nắm tay cậu đứng dậy nói:
"An Lạc mệt rồi, tao dẫn em ấy về khách sạn rồi quay lại."
"Em thấy An Lạc đang vui lắm mà?" - Vĩnh Huy nhíu đôi mắt nhập nhèm của gã nhìn sang An Lạc.
"Mày thì biết cái gì, cứ nhậu tiếp đi, lát tao ra."
"Ok, đại ca nhớ ra đó."
Cả hai thuận lợi rời đi, Gia Quân không đi xe của khách sạn đậu sẵn mà ngoắc một chiếc taxi khác trở về. Lúc ở trên taxi không khí giữa hai người kỳ lạ đến mức khiến bác tài phải liếc nhìn qua kình chiếu hậu mấy lần, mãi đến khi đưa hắn về đến khách sạn, được hắn trả tiền đầy đủ mới can đảm hỏi:
"Em trai cậu à?"
"Không, là người yêu cháu ạ."
Gia Quân cười cười thản nhiên đáp khiến ông bác không biết phải phản ứng thế nào.
Vừa mở cửa phòng, chưa kịp đặt thẻ từ vào công tắc đã ngay lập tức đè nghiến người lên cửa mà hôn, An Lạc không phản ứng kịp, chỉ có thể tùy tiện chống cự vào cái rồi thuận theo mà vụng về đáp lại.
Gia Quân đẩy lưỡi vào trong khoang miệng quen thuộc, hơi thở hắn nồng nặc mùi rượu, chậm rãi xâm lấn mọi ngóc ngách của cậu. Bàn tay lần mò vào trong lớp áo thun mỏng tang khiến chủ nhân nó nhạy cảm giật nảy lên, An Lạc cuối cùng cũng lấy lại chút lý trí còn sót lại của mình cố gắng đẩy hắn ra.
"Sao vậy?" - Gia Quân khàn khàn hỏi.
An Lạc chỉ về phía phòng tắm, cậu cảm thấy cả người mình lúc này toàn là cát, có chút không sạch sẽ lắm. Gia Quân mỉm cười gắn lại thẻ từ, cả căn phòng nhanh chóng bật sáng, đồng thời lộ rõ sắc đỏ ửng lan từ khuôn mặt xuống tận cổ của An Lạc.
"Tắm chung."
Hắn cắn nhẹ vào cổ cậu một cái, sau đó cúi xuống nhấc bổng người lên. An Lạc bị hắn làm cho choáng váng. Bộ quần áo vừa thay ra lúc chiều giờ phút này đã bị nước làm cho ướt đẫm, Gia Quân áp cậu lên mặt kính trong suốt không ngừng gặm cắn khắp nơi.
Hai khỏa hồng anh lấp ló sau lớp áo thun khiến ánh mắt Gia Quân tối hẳn lại, hắn không chút do dự cắn lên, An Lạc khẽ rùng mình túm lấy tóc hắn muốn đẩy người ra. Gia Quân cảm nhận được nhóc con đã bị kích thích, hắn cởi phăng quần áo vướng víu của cả hai, lần nữa cướp lấy môi cậu.
Gia Quân nắm lấy tay An Lạc kéo xuống chạm vào nơi nóng rẫy của mình, bản thân cũng kéo Lạc nhỏ cọ vào, xấu xa trêu ghẹo:
"Làm như lúc chiều tôi xem."
An Lạc biết lúc này muốn chạy cũng muộn rồi, mặt đỏ như máu nhắm mắt làm bừa.
"Cạch" một tiếng cửa phòng tắm mở ra, An Lạc xụi lơ được Gia Quân bế đi đặt lên giường, mệt đến mức chỉ muốn ngủ. Gia Quân nào bỏ qua cho cậu, cúi xuống hôn người tỉnh trở lại, An Lạc mơ màng thấy hắn đổ ra tay chất lỏng gì đó, nhỏ giọng thì thầm vào tai cậu:
"Đau thì cắn tôi."
An Lạc chưa kịp hiểu chuyện gì, nơi riêng tư phía dưới chợt nhói lên, cậu vừa đau vừa xấu hổ nhìn Gia Quân, cảm giác ngón tay hắn đang chuyển động bên trong mình.
"Cắn tôi, ngoan, đừng tự cắn mình."
Gia Quân đã vào đến ngón tay thứ ba, An Lạc không nói nổi bản thân mình như thế nào nữa, nước mắt cứ lăn dài ướt cả nệm chăn, môi mím chặt trong đáng thương vô cùng.
"Thả lỏng, đừng sợ... tôi sẽ nhẹ nhàng..." - Gia Quân dùng răng xé mở bao.
Sau câu nói đó, nước mắt An Lạc không kiềm nén được mà bắt đầu rơi lã chã không ngừng.
"Đau quá, thực sự quá đau..."
An Lạc khổ sở thì Gia Quân cũng không sung sướng là bao, hắn đã vào được hơn phân nửa nhưng bị nhóc con thít chặt lại, cố gắng nhẫn nhịn vuốt ve rồi hôn cậu không ngừng an ủi:
"Ngoan, thả lỏng, nếu không cả hai chúng ta đều đau."
An Lạc nhìn thấy khuôn mặt đầy mồ hôi của Gia Quân, nhận ra hắn cũng đang khổ sở lắm, cậu hít sâu một hơi cố gắng trấn định bản thân. Gia Quân thấy người không còn quá hoảng sợ nữa, thuận thế đẩy toàn bộ vào, An Lạc đơ người, thật sự đang làm rồi.
Gia Quân nhân lúc nhóc con đã dời lực chú ý, bắt đầu chậm rãi đưa đẩy, An Lạc vẫn khóc, nhưng cơ thể không còn căng thẳng nữa, cậu nhướng người muốn Gia Quân ôm vào lòng, sau đó hôn hôn an ủi cậu.
"An Lạc..."
Gia Quân khàn giọng gọi, hắn liếm đi những giọt nước mắt mằn mặn của người yêu, để lại trên cơ thể cậu dấu vết chỉ thuộc về hắn.
Gia Quân kéo người dậy, An Lạc hoảng sợ cảm nhận thứ kia càng vào sâu hơn, cậu khẽ giãy dụa, vòng eo nhanh chóng bị một bàn tay to lớn nắm lấy, hắn không chút lưu tình mà thúc mạnh lên. An Lạc cắn mạnh vào vai Gia Quân, trong lòng mắng chửi Gia Quân đúng là đồ cầm thú không hơn.
Quá nửa đêm, An Lạc kiệt sức sau khi vừa kết thúc trận hoan ái dữ dội, ngay lúc cậu định ngủ luôn thì cơ thể đột nhiên bị lật úp sấp xuống, thứ kia của Gia Quân lại hưng trí bừng bừng muốn chen vào. An Lạc lập tức vươn tay chặn hắn lại.
"Một lần nữa, ngoan..."
Gia Quân cúi xuống cắn nhẹ lên tai cậu, cứ thế chậm rãi tiến vào. An Lạc quả thật đã bị làm đến ngất xỉu. Gia Quân chẳng nương tình đây là lần đầu của nhóc con, ăn đến tận xương vẫn còn luyến tiếc không buông.