"An Lạc!" - Dì út từ phía sau tức giận bước đến xỉ vào trán cậu liên tục - "Nhanh cái tay lên, sắp không đủ chén đĩa phục vụ khách rồi kìa."
An Lạc mệt mỏi cố gắng chà mạnh cái chảo trong tay, cậu bị mớ bọt trắng xóa làm cho hoa mắt cả lên, cả người cậu bây giờ cứ dật dờ chẳng có tí sức sống nào.
"Bà chủ, nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
"Dạ ra phía sau đi thẳng quẹo phải."
Phía trước vẫn ồn ào tiếng gọi món lẫn trò chuyện của khách khứa, bình thường An Lạc vốn đã quen với nó nhưng hôm nay cậu cảm thấy phiền khôn tả. Mỗi một tiếng cười như thể đâm vào đầu não của cậu rồi khuấy động trong đó không yên khiến cậu càng khó chịu đến nỗi muốn nôn.
"Hóa ra nhóc làm ở đây à?"
Gia Quân vừa từ buồng vệ sinh ra thì thấy một dáng người nhỏ thó quen thuộc đang ngồi cọ cọ chén dĩa phía sau, hắn nhướng mày bước qua cất tiếng hỏi.
An Lạc thở mạnh ra, cậu không biết đây là cái loại nghiệt duyên gì mà trong vòng ba ngày cậu đã liên tục chạm mặt cái người mà mình ghét cay ghét đắng nữa, rõ ràng thành phố này nhiều quán ăn đến như vậy, sao cứ nhất thiết là hắn vào quán này, đấy là chưa kể trước kia cậu còn chưa bao giờ thấy hắn xuất hiện ở đây nữa.
An Lạc vờ như mình không nghe thấy gì mà tiếp tục công việc, trực tiếp xem hắn như con ruồi ngu ngốc lượn lờ lung tung. Gia Quân bị cậu bơ liền nghiêm túc suy nghĩ chẳng lẽ là câm điếc, đa phần người bị câm đều do không nghe thấy gì mà, nhưng hắn nhớ rằng rõ ràng An Lạc trước đó vẫn phản ứng khi hắn nói chuyện với cậu, đoán rằng thằng nhóc này biết khẩu ngữ, nghĩ thế, hắn liền bước qua ngồi xổm trước mặt cậu.
Ban ngày trời sáng rỡ, lúc này Gia Quân càng thấy rõ vết thương trên má An Lạc hơn. Cả nửa gương mặt của cậu đều sưng húp đến độ con mắt bên đó cũng bị ép cho nhỏ tí lại, lỗ mũi đỏ tấy, mà cậu lại đang nhăn lại nhìn hắn khiến cậu trông vừa thương vừa buồn cười.
"Đừng nhăn, xấu lắm."
Gia Quân nén cười vươn tay chạm vào má cậu khiến cậu hơi nghiêng người né ra, thầm nghĩ cậu xấu hay đẹp thì liên quan gì đến hắn chứ, thích người đẹp thì ra cửa đi thẳng quẹo trái, chị bán chè đầu hẻm lúc nào cũng cười tươi rạng rỡ cực kỳ xinh xắn, tha hồ mà ngắm cho đã.
"Yên nào." - Gia Quân trầm giọng nói.
An Lạc ngược lại càng ngả ra sau nhiều hơn, cậu bây giờ rất chướng mắt Gia Quân, hắn muốn cậu làm gì thì cậu tuyệt đối sẽ làm ngược lại. Vậy là An Lạc càng nghiêng ngả lắc người dữ hơn để né tránh những cái đụng chạm của hắn.
"Này!"
Rầm!
Chỗ cậu ngồi rửa chén vừa nhỏ vừa trơn, việc cứ lắc la lắc lư cuối cùng cũng khiến cậu không giữ được thăng bằng mà bật ngửa người ra sau, Gia Quân giật mình vội muốn kéo tay cậu nhưng chính hắn còn bị kéo theo ngã đè lên cơ thể đáng thương của cậu.
"Có chuyện gì vậy?"
Dì út nghe được âm thanh ồn ào vội vàng chạy đến, lập tức thấy khách của mình đang nằm sõng soài đè trên người thằng nhóc rửa chén nhỏ xíu khiến bà chẳng hiểu làm sao.
"Nhóc làm gì vậy hả?" - Gia Quân ngồi dậy dùng chất giọng cực kỳ hung dữ hỏi cậu khiến dì út cũng giật mình.
"Mày lại làm cái gì nữa hả?"
Dì út tức giận bước qua kéo tai cậu ngồi dậy khiến cậu đau đến ứa nước mắt, Gia Quân bên cạnh lập tức nhíu mày cầm lấy cổ tay mập mạp của bà, đôi mắt hắn lành lạnh lên tiếng:
"Bỏ ra."
"A... Dạ..."
Dì út thầm hoảng sợ mà buông tay ra, sau đó mới lấy lại bình tĩnh chất vấn cậu:
"Rốt cuộc mày làm gì khách của tao?"
An Lạc xoa xoa lỗ tai đỏ lên của mình không nhìn đến dì út, mà Gia Quân thu hết hành động lẫn lời nói của bà ta vào mắt dường như hiểu ra được vết thương trên gương mặt An Lạc từ đầu mà có được, hắn trầm giọng nói:
"Em ấy không làm gì cả, là tôi không cẩn thận ngã lên người em ấy."
Cả An Lạc lẫn dì út đều trố mắt nhìn hắn như nhìn cái gì lạ lắm, bởi cái vẻ ngoài dù coi cũng khá ưa nhìn đấy nhưng quá hầm hố bặm trợn, giống kiểu người nếu bạn không làm vừa ý hắn thì ngay giây kế tiếp sẽ ăn một đấm vào mặt vậy.
"À, là vậy sao..." - Dì út bối rối đáp - "Để tôi dọn dẹp lại chỗ này cho đỡ trơn trượt, xin lỗi quý khách nhiều!"
"Ừm." - Gia Quân gật đầu đoạn quay sang nhìn An Lạc vẫn đang xoa xoa vành tai bị nhéo đau của mình - "Còn nữa, nói chuyện thì cứ nói bình thường, đừng có hở chút là động tay động chân..."
"Dạ dạ, tại tôi hơi nóng chứ bình thường không có vậy đâu..."
Dì út vội vàng gật đầu như bổ củi, Gia Quân khẽ liếc mắt nhìn bà một cái rồi mới bỏ tay vào túi quần rời đi.
"Còn đứng đó làm gì nữa, mau lau chỗ nước này đi, khách tao mà té là tao trừ vào tiền công của mày."
Chưa đi được bao xa thì tiếng chửi đay nghiến lần nữa lọt vào tai khiến hắn có chút khó chịu, quay lại nhìn thì thấy nhóc con đang cúi gầm đầu lầm lũi cầm cây lau nhà còn cao hơn cả nhóc một cái đầu mà đẩy đẩy.
Rầm!
Gia Quân đá vào chân bàn làm cả bàn thức ăn rung lên rồi văng ra ngoài, mấy tên đàn em đang rôm rả cũng bị hắn dọa cho giật mình. Tóc đỏ nhìn ra đại ca mình chỉ mới đi vệ sinh ra mà mặt mũi cứ như mắc xương trông khó ưa không chịu được, gã vội nhẹ giọng hỏi thăm:
"Đại ca sao vậy? Ai chọc anh hả?"
"Không ăn nữa, đi về." - Gia Quân bực dọc nói.
"Đồ ăn mới ra mà đại ca, còn nóng lắm, tụi em chờ anh ra anh cùng này." - Tóc đỏ nhìn cả bàn thức ăn nóng hổi thơm lừng mà hoảng hốt, vội vàng thuyết phục hắn.
"Tự mày ăn đi, tao về."
"Đại ca, đại ca!"
Gia Quân nói rồi đi thẳng một mạch luôn, tóc đỏ hết cách chỉ đành gọi tính tiền sau đó cả bọn mỗi đứa cố gắng nhét một miệng đầy thức ăn rồi mới chạy theo hắn.
"Đại ca, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Tóc đỏ vẫn muốn biết là chuyện gì hay ai dám cả gan chọc đến đại ca nhà gã thế này. Gia Quân cuối cùng cũng dừng bước, đôi mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó rồi hỏi:
"Mày hay ăn ở quán này lắm hả?"
"Dạ, thi thoảng cùng bọn thằng hai Lẹo thu tiền xong thì ghé vào đó ăn, vừa ngon vừa rẻ, lúc nãy em cũng toàn gọi món nổi tiếng của quán không đó." - Tóc đỏ vội vàng khoe mẽ nịnh nọt.
"Thế có biết thằng nhóc rửa chén của quán đó không?"
"Hả? À..." - Tóc đỏ hơi khó hiểu đáp - "Em chỉ mới thấy sau lưng nó thôi, làm đó cũng lâu rồi, tên cái gì An Lạc ấy, nghe bà chủ bảo là cháu bả, mồ côi nên bả thương tình mà cưu mang, tại nó bị câm nên cũng khó chỗ nào chịu nhận thì phải."
"Tốt bụng?"
Gia Quân bật cười nhớ đến hành động lẫn lời nói của bà ấy với An Lạc, như vậy gọi là tốt bụng sao? Trong ký ức của hắn bỗng hiện lên hình ảnh một người phụ nữ đang liên tục xỉ vả chửi bới một đứa trẻ chỉ vì lén ăn vụng vài viên kẹo của con bà ta, cả hai hình ảnh chồng lên nhau khiến đầu óc hắn thoáng đau đớn. Gia Quân nghiến chặt răng, trán hắn nổi lên gân xanh trông dữ tợn đến nỗi làm cho Tóc đỏ phải run sợ, gã im bặt chẳng dám nói lời nào nữa.