Nhóc Câm, Đừng Sợ!

Chương 47




Chờ hai người ồn ào kéo nhau đi, dì ba đột nhiên nhớ tới gì đó liền cất tiếng hỏi:

"Phải rồi, sao giờ này con lại ở đây?"

Gia Quân bị hỏi bất chợt bối rối đảo mắt né tránh dì, An Lạc giật giật tay áo hắn diễn tả hỏi:

"Anh bị đuổi rồi ạ?"

"Tào lao." - Gia Quân không vui gõ nhẹ đầu cậu - "Hơi mệt nên tôi xin nghỉ buổi chiều."

An Lạc nghe Gia Quân nói vậy liền mở to mắt, lập tức vươn tay đặt lên trán hắn để đo nhiệt độ. Bàn tay cậu vẫn còn dấu vết của những vết sẹo lẫn chai sạn do quãng thời gian làm việc lúc trước, cảm xúc ấm áp nhẹ nhàng chạm vào khiến tim hắn đánh thịch một tiếng. Gia Quân nắm cổ tay An Lạc kéo xuống, khuôn mặt không được tự nhiên lắm nói:

"Không phải bệnh, hơi mệt thôi."

"Không khỏe mà con đi nhậu giữa trưa." - Dì ba bên cạnh nhíu mày lên tiếng.

Giờ phút này An Lạc mới nhớ đến vấn đề trên người Gia Quân vẫn nồng nặc mùi rượu bia, xem chừng uống cũng không ít, đã vậy anh còn lái xe. Cậu bỗng cảm thấy tức giận, không do dự mà trừng mắt với anh một cái.

"Em ăn gì không tôi mua cho?"

Gia Quân biết mình đuối lý nên không phản bác lại cậu, cưng chiều nhéo nhéo má nhóc con dụ dỗ hỏi. An Lạc thấy Gia Quân muốn đánh trống lảng, không vui nắm lấy bàn tay đang nhéo má mình không do dự cắn xuống.

"Này, bẩn, nhả ra!"

Gia Quân bất đắc dĩ nhìn dấu răng trên tay mình, An Lạc cũng không nỡ cắn thật nên dấu vết khá mờ nhạt, có khi đến tối là không còn gì nữa rồi.

"Em là chó đấy à?"

An Lạc hừ mũi một cái.

"Tôi sai rồi được chưa?" - Gia Quân hoàn toàn đầu hàng với cậu, không hiểu sao bản thân đang ở vị thế là người tức giận lại chuyển thành kẻ bị giận lúc nào không hay - "Nghỉ hè sẽ dẫn em đi biển chịu không?"

An Lạc nghe nhắc đến biển hai mắt tròn lên nhìn hắn, khuôn mặt giận dữ nháy mắt chẳng thấy đâu nữa. Trong ký ức của cậu việc được đi đâu đó trong thành phố chơi đã là xa xỉ lắm rồi chứ đừng nói đi biển. An Lạc vẫn còn nhớ như in cái lần cả gia đình dì út cùng nhau đi công viên nước, thằng nhóc con dì đã phấn khích thế nào, trở về ồn ào kể với những người trong quán, khi ấy cậu vẫn tỏ vẻ bản thân không thèm để tâm lủi thủi chăm chỉ dọn dẹp, nhưng mỗi lần có tiếng cười ồ lên rôm rả cậu cũng không nhịn được mà ngó qua một chút.

"Nhìn em là biết chắc chắn chưa bao giờ đi biển rồi, lần này để anh Quân tốt bụng dẫn em đi."

An Lạc bị hắn chọc cho cười híp cả mắt, Gia Quân thấy người cuối cùng cũng chịu cười liền thở phào, sau đó không tự chủ được dịu dàng cong khóe miệng lên, hy vọng ngày tháng sau này nhóc con đều vui vẻ thế này.

Cả buổi chiều hôm đó Gia Quân ở lỳ trong tiệm hoa nhìn An Lạc và dì ba làm việc, rảnh rỗi đến nỗi ngáp lên ngáp xuống mấy lần. Dì ba xem hắn lười biếng đến không vừa mắt, lập tức đá đít ra ngoài bắt dọn dẹp mớ chậu hoa thừa trước cửa.

"Bộ em thích hướng dương lắm à?"

Gia Quân vừa bước ra đã nhìn thấy nhóc con đang ân cần tưới nước cho đám hoa, xem chừng vui vẻ lắm, ở nhà hắn bây giờ cũng có một cây to, là do An Lạc tha về lúc nào không hay. An Lạc cười cười gật gật đầu, sau đó đứng cạnh cây hướng dương đưa hai tay nâng mặt làm dáng vẻ một bông hoa. Gia Quân bị hình ảnh đáng yêu quá mức cho phép đó khiến cho trong lòng ngay lập tức muốn bứng "bông hoa" ấy mang về làm của riêng thôi.

Buổi tối trở về nhà, Gia Quân quyết định hôm nay sẽ nấu chút gì đó thay vì mua đồ ăn ngoài, trước khi xắn tay áo vào bếp hắn liền nói với cậu:

"Em đi tắm trước đi, tôi nấu cơm."

An Lạc gật gật đầu, lạch bạch lên phòng lấy quần áo rồi chạy xuống, lúc đi ngang qua bếp bàn tay bị băng trắng của cậu làm hắn chợt nhớ ra vội gọi lại:

"Khoan đã, lại đây."

An Lạc dù chẳng hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn bước qua. Gia Quân tìm một túi nilon kèm cọng thun nhỏ bao hai tay của cậu lại, An Lạc ngơ ngác nhìn hai bàn tay bị bọc kín, thế này thì làm sao mà cầm đồ vật được.

"Hầy, tôi tắm cho em."

Gia Quân thở dài nói, An Lạc lập tức đỏ chín cả mặt, dù rằng cậu đã từng được Gia Quân giúp thoa thuốc lên cơ thể rồi nhưng việc trần như nhộng trước mặt anh lại là một chuyện khác.

"Nhanh lên, còn nấu cơm nữa."

An Lạc bị hắn đẩy vào nhà tắm, đương lúc muốn từ chối thì Gia Quân đã nắm lấy áo cậu mà kéo lên.

"Giơ tay lên."

Gia Quân lúc đầu rất thản nhiên không nghĩ gì nhiều, nhưng khi khuôn ngực phập phồng của An Lạc hiện ra, nước da trắng trẻo sau thời gian sống cùng hắn dưới hơi nóng của nước mà ửng hồng, lúc này hắn biết mình tiêu rồi.

"Bước... bước chân ra..."

Gia Quân kéo quần nhóc con xuống, cổ họng giống như có thứ gì đó thiêu đốt khiến hắn nóng tợn, mà An Lạc lúc này cũng ngượng chín, chỉ có thể ậm ờ mong mau chóng kết thúc việc này. Gia Quân cố lấy lại bình tĩnh bước sang thử độ ấm của nước, nhưng đôi mắt lại không tự chủ liếc qua An Lạc, giờ phút này hắn chỉ muốn nhảy vào tự trụng sôi bản thân sau đó quay về tát vào cái tên tài lanh trong quá khứ.

"Vươn tay ra..."

Da thịt An Lạc bởi nhiệt độ nước mà trở nên nóng hơn, khi chạm và cơ thể mềm mại chằng chịt những vết sẹo bởi đòn roi, dù vậy nhưng Gia Quân lại có cảm giác mỗi một vết sẹo lớn nhỏ mà hắn chạm qua đều làm cho từng tế bào thần kinh bị kích thích khiến đại não như muốn ngừng hoạt động vậy. An Lạc máy móc làm theo lời hắn chỉ dẫn, cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng, dòng nước ấm áp vừa đủ chảy dọc thân thể nhưng những nơi Gia Quân chạm qua lại đặc biệt nóng bỏng.

"Ra ngoài mặc đồ rồi tự chiên trứng đi, tôi tắm."

Vất vả mãi mới xong, Gia Quân không nghĩ gì lập tức quàng cho cậu một tấm khăn rồi đẩy người ra ngoài, bản thân đóng cửa lại sau đó ngồi thụp xuống. Tối đó bọn họ chỉ ăn trứng chiên, tối đó Gia Quân tắm nước lạnh hơn một tiếng đồng hồ mới chịu bước ra ngoài.