Nhóc Câm, Đừng Sợ!

Chương 31




Suốt những năm tháng tự bươn chải vất vưởng không có ai để dựa vào kia, An Lạc cũng không ít lần mơ thấy thấy từng hồi ác mộng đau xiết cả cõi lòng. Có đôi khi xung quanh cậu chỉ toàn là lửa, ngọn lửa hừng hực nóng rẫy toang liếm lấy thân thể đơn bạc yếu ớt, dù cho cậu có gọi khản cổ, khóc lóc thế nào vẫn không có ai đến cứu gia đình mình cả. Thi thoảng An Lạc lại đi lạc trong hẻm nhỏ tối tăm, thỏ con trên tay cháy đen hơn nửa mặt, cậu sợ lắm nhưng lại chẳng dám bỏ nó đi, bởi lúc này nó là người bạn duy nhất đồng hành cùng cậu nơi hôn ám ngột ngạt này. An Lạc cứ đi mãi đi mãi, tưởng chừng như cậu sẽ kẹt ở đây vĩnh viễn vậy.

"Đứng lại!"

Phía sau lưng là hai kẻ hung hãn to lớn, phía trước mặt là bóng đêm cậu sợ nhất, nhưng cậu lại cứ đăm đăm chạy về phía trước không quan tâm điều gì. Cậu mệt lắm, không khí khó khăn tràn vào lá phổi, bước chân nặng nề tưởng chừng như chỉ vài giây nữa sẽ bị tóm gọn, sau đó là những trận đòn roi kèm lời mắng nhiếc khó nghe.

"Nó đâu rồi?"

"Tìm đi! Không chạy xa được đâu."

May mắn nhờ sinh sống ở đây đủ lâu mà cậu đã thân thuộc đến từng ngóc ngách hẻm nhỏ. An Lạc gần như nín thở chờ tiếng bước chân dần đi xa mình, để rồi từ từ chui khỏi thùng rác hôi hám, đưa mắt láo liên quan sát xung quanh.

Gia Quân không trở về nhà, sau khi lái xe vô định giữa thành phố mịt mờ, hắn liền mệt mỏi ra gần bờ sông hóng mát. Lúc này đã gần mười một giờ khuya, nhưng không vì vậy mà cuộc sống mưu sinh phải dừng lại. Gia Quân phóng tầm mắt nhìn những tòa nhà cao chọc trời phía bên kia sông, đáy mắt cũng dao động theo từng đợt sóng nhẹ.

Reng! Reng! Reng!

Chuông điện thoại vang lên phá tan không gian yên tĩnh xung quanh, Gia Quân nhìn vào màn hình, hóa ra là Vĩnh Huy.

"Alo!"

"Đại ca, cả ngày nay anh ở đâu vậy?" - Giọng nói oang oang của gã từ đầu dây bên kia vang lên làm Gia Quân phải kéo điện thoại xa ra một chút.

"Công việc. Gọi có chuyện gì?"

"À, đúng rồi, chẳng phải anh bảo tìm hiểu sao Đậu Phộng bị đánh sao? Em hỏi ra được rồi." - Vĩnh Huy đột nhiên hạ giọng nói - "Có liên quan tới "bạn" cũ anh đó."

"Nói rõ."

"Là thằng Dương Sói, hôm đó nó ghé quán Đậu Phộng ăn uống."

"Nó biết nhóc câm quen tao?" - Gia Quân nhíu mày hỏi.

"Em nghĩ là không." - Vĩnh Huy đáp - "Thằng đó bảo di động của Đậu Phộng là ăn cắp của nó."

"Sao tự nhiên nó nói vậy?"

"Em nghĩ nó kiếm chuyện, quen tật bắt nạt người khác thôi." - Vĩnh Huy bức xúc nói - "Có người kể nó bảo điện thoại Đậu Phộng cầm có vết xước giống với cái bị mất của nó, hơn nữa một đứa rửa chén như nhóc không thể nào có tiền mua điện thoại xịn như vậy được. Răng nhóc con gãy cũng là nó đánh, mẹ nó, lại thêm cả bà dì út phụ trợ nữa mới thê thảm như vậy."

"Lũ chó này!"

Gia Quân tức giận chửi một tiếng, chợt hắn nghe Vĩnh Huy nói thêm:

"Phải rồi, em nghĩ là anh tạm thể để Đậu Phộng ở chung được đó. Thật ra em cũng không có ý gì, nhưng chỗ trọ nhóc ở là do dì út cung cấp, em sợ sau chuyện kia nhóc con trở về sẽ không an ổn."

"Mày nói cái gì?" - Gia Quân gằn giọng siết chặt điện thoại trong tay, hình ảnh nhóc con ủ rũ chìm vào bóng đêm khiến trái tim hắn thắt lại - "Mẹ nó!"

"Dạ? Alo?"

Gia Quân ngắt máy, vội vã trèo lên mô tô phóng đi. Giữa đêm hôm khuya khoắc chỉ nghe tiếng gầm rú xẹt ngang qua, bên tai là âm thanh gió gào thét như thể nhắc nhở hắn chạy chậm lại, nhưng đến cả đèn đỏ hiện lên hắn cũng không buồn ngó đến.

Khu trọ nghèo nàn vẫn giữ cái dáng vẻ tĩnh mịch như mọi khi, nhưng có điều đèn đóm sáng bừng của các phòng dường như khiến cho nó trở nên xáo động đôi phần. Gia Quân quăng xe qua một bên đâm thẳng vào trong, đôi mắt dữ tợn nhìn người phụ nữ to béo đang mắng chửi hai tên đàn ông vạm vỡ trước mặt.

"Có mỗi thằng nhóc con cũng bắt không được! Mau chóng đi tìm tiếp cho tao, hôm nay tao không đánh nó mềm người tao không còn là dì út nó... a a a a!"

"Mẹ nó, An Lạc đâu?"

Gia Quân xông thẳng vào tóm áo dì út xách thẳng lên khiến hai tên đi theo không kịp trở tay, mà dì út lúc này chỉ có thể la oai oái làm các phòng xung quanh cũng ló đầu ngó ra.

"Mày là thằng nào? Tụi bây còn đứng đó nhìn... mau cứu tao!"

Hai tên kia nghe dì út cũng vội vàng thủ thế toang đánh đến, nhưng Gia Quân chả coi đám này ra gì, trực tiếp đá văng cả hai lăn kềnh ra đất, sau đó cũng vứt dì út vào chỗ bọn chúng, đoạn dùng chân đạp lên gương mặt phì nhiêu ấy khiến bà ta khóc lóc xin tha:

"Đại... đại ca tha cho em... em có làm gì đâu... có gì từ từ nói... huhu..."

"Tao hỏi lại lần nữa, An Lạc ở đâu?" - Gia Quân nghiến chân mạnh hơn lên người bà.

"Dạ... đau... dạ, em không biết... Em cũng chỉ đến tìm cháu nó nhưng chưa gì thằng bé đã chạy mất hút rồi, bây giờ em còn đang tìm đây này."

Gia Quân nhíu mày, nhóc con chạy được rồi, nhưng mà nhóc có thể đi đâu giữa đêm hôm khuya khoắt thế này? Càng nghĩ hắn càng giận, lẽ ra bây giờ An Lạc phải được vùi mình trong chăn ấm chờ sáng mai đi nhận công việc mới chứ không phải lang thang sợ hãi trốn chui trốn nhủi không khác gì sâu bọ chui rúc nơi cống rãnh của thành phố.

"Cái này, tao trả cho An Lạc!"

Gia Quân nói rồi đạp mạnh một cái khiến dì út lăn một vòng đến tận phòng đối diện, miệng huhu khóc, gương mặt ngoài dấu giày còn sưng to lên, cả người dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi.

"Bà chủ, có sao không?"

"Mẹ nó, lũ vô dụng!"

Gia Quân rời khỏi nơi chứa đầy những âm thanh khó chịu khiến đầu hắn đau như búa bổ, chưa bao giờ hắn lại thấy nhớ dáng vẻ tĩnh lặng dịu ngoan của nhóc con như lúc này, rốt cuộc nhóc có thể chạy đâu được chứ?

"Alo, em đã tìm gần chỗ nhóc làm với quán cơm đêm anh nói rồi, không thấy đâu hết. Bên anh sao rồi?"

"Không có." - Gia Quân khàn khàn nói.

"Dạ?"

"Tao nói là không thấy đâu hết!"

Gia Quân gần như hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh vốn có, hắn đi đến từng ngóc ngách nhỏ mà mình đã cùng An Lạc đi qua, gọi đến khản cả cổ cũng không có bất kỳ lời hồi đáp nào. Gia Quân bỗng chốc trở nên sợ hãi, hắn sợ rằng mình sẽ cứ thế lạc mất nhóc con, thầm tự trách về sự hèn nhát muốn trốn tránh thực tại của mình lúc trước. Gia Quân gục đầu vào giữa hai gối, gió đêm thổi qua vẫn lạnh như vậy, nhưng đã thổi đến rõ ràng cõi lòng phủ đầy tro bụi của hắn, hắn thừa nhận hắn đã phải lòng nhóc con mất rồi.