Nhóc Câm, Đừng Sợ!

Chương 29




An Lạc ngẩng người nhìn tiệm hoa xinh xắn trước mặt, tấm bảng treo màu tím hoa sim cùng con chữ vàng ánh kim đề "Tiệm hoa Hạnh Phúc" được đặt ngay cạnh lối ra, cô chủ tiệm độ gần năm mươi cũng ngạc nhiên nhìn lại cậu bởi không đâu khác đây là nơi mà An Lạc đã từng thập thò đến xin việc.

"Thằng bé này?"

"Sao vậy? Hai người biết nhau à?" - Gia Quân không hiểu ngó qua ngó lại cả hai.

"Ừm... cũng không hẳn..." - Cô chủ ngắc ngứ đáp - "Con tới chơi hả?"

"Dạ, tới thăm dì một chút, với con có chuyện muốn nhờ." - Gia Quân gãi gãi đầu nói.

"Vào trong ngồi đi."

Không gian bên trong thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ, cô chủ tiệm bày ra một ít trà bánh mời hai người, đoạn cô nhìn sang An Lạc liền quyết định lấy thêm một cốc sữa bò mang sang.

"Cho con đó."

An Lạc ngượng ngùng gật đầu cảm ơn cô, sau đó lặng lẽ ngồi một bên nhắm nháp ly sữa ngọt ngào béo ngậy.

"Sao, hôm nay tự nhiên tốt bụng đến thăm dì?"

"Dì đừng nói vậy mà." - Gia Quân hiếm khi bày ra bộ dạng khó xử, cô chủ tiệm hoa này cũng là dì ba của hắn - "Bệnh của dì dạo này sao rồi?"

"Vẫn tốt, bác sĩ bảo cố gắng ăn uống đầy đủ, dì cũng không còn ăn chay trường nữa."

Dì ba bình thản đáp. Mấy năm này dì bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, bác sĩ bảo chỉ cần tích cực điều trị thì sẽ không sao cả, mà dì cũng rất phối hợp, trước đây sau khi chồng và cả đứa con trai duy nhất lần lượt ra đi, dì đã bắt đầu ăn chay trường niệm phật mỗi ngày, nhưng vì điều trị mà phải cố gắng ăn uống lại bình thường để có sức đi theo trị liệu.

Từ nhỏ Gia Quân đã rất thân với gia đình của dì ba, đặc biệt là con trai dì, anh ấy thường hay mang hắn đi đây đi đó để mở mang tầm mắt. Đến bây giờ Gia Quân vẫn còn nhớ rõ đêm giao thừa năm đó, hắn được mẹ chuẩn bị cho một bộ quần áo siêu ngầu để chờ anh về chở đi xem pháo hoa, nào ngờ mà cuối cùng chỉ nhận một cú điện thoại báo anh bị tai nạn giao thông, đã mất trên đường đi cấp cứu.

"Phải rồi, dạo này con có gặp mẹ con không?" - Dì ba cất tiếng hỏi hắn.

"Không ạ, nghe nói đang cùng chồng và con gái đi du lịch bên Hàn rồi."

Nghe Gia Quân nói, dì ba thoáng chốc thở dài. An Lạc đưa mắt quan sát cả hai, cậu cảm thấy không khí bỗng chốc trầm xuống quá, không biết vì sao lại cầm một cái bánh đưa qua cho hắn.

"Cho tôi à?"

Gia Quân mỉm cười nhìn động tác lén lút của An Lạc, hắn thấy cậu gật gật đầu bèn không khách sáo mà cúi xuống ăn luôn. Ngón tay chạm vào môi hắn khiến An Lạc giật mình vội vàng rút lại, thầm nghĩ tại sao hắn không tự cầm lấy mà ăn đi chứ.

"À, nãy giờ dì quên hỏi, ai đây?"

"Dạ, em ấy là người quen dưới quê gửi con nhờ chăm sóc, đang muốn tìm việc trang trải chi phí học hành, con nhớ dì đang cần tuyển người nên dẫn em ấy đến thử."

Dì ba "à" một tiếng rồi ngó sang An Lạc, đáy mắt dì có chút dao động không rõ, mà An Lạc cũng khó xử lắm bởi lần cuối cậu gặp mặt dì cũng không tốt đẹp gì cho cam, khi ấy lỗ tai cậu còn bị dì út kéo xềnh xệch lôi về.

"Thằng bé bao tuổi rồi?" - Dì ba hỏi.

"Mười sáu, tên An Lạc." - Gia Quân vội đáp.

"Mặt mũi làm sao thế?"

"Bị ngã ạ."

"Ừm..."

Dì ba thoáng ngập ngừng một chút khiến Gia Quân có hơi sốt ruột liền hỏi:

"Sao ạ?'

"Cũng được, thử việc một tháng, khi nào bắt đầu làm việc được? Ngày mai?"

"Được ạ."

An Lạc chẳng ngờ lại dễ dàng đến thế, dì ấy còn chẳng thèm quan tâm đến việc cậu bị câm lẫn lời nói dối lộ liễu của Gia Quân nữa. Cậu ngơ ngác lắng nghe cuộc hội thoại giữa hai người, mãi đến lúc được hắn dẫn ngoài chào tạm biệt dì ba rồi mà cậu vẫn cứ như người trên cõi mây.

"Phải rồi, di động nhóc đâu, mau lưu số của dì vào để tiện liên lạc đi."

An Lạc bị Gia Quân vỗ một cái đến giật mình, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, hai bàn tay vô thức nắm lại không biết phải làm sao.

"Đừng nói là còn ở quán bà ta?" - Gia Quân nhíu mày trầm giọng hỏi - "Hôm qua tới giờ cũng không thấy nhóc dùng."

An Lạc mím mím môi, việc vì chiếc điện thoại đó làm cậu ra nông nỗi này khiến cậu không muốn nhắc tới nó chút nào, cuối cùng chỉ lắc đầu một cái.

"Tối nay tôi dẫn nhóc ghé lấy." - Gia Quân nói xong thì quay sang dì ba - "Vậy bọn con về trước, có gì dì cứ liên lạc với con."

"Ừm..."

Lúc cả hai ra khỏi khu chợ, An Lạc vẫn trầm mặc như vậy, Gia Quân thấy cậu không vui cũng có chút khó chịu, nhưng hắn không muốn gặng hỏi tiếp bởi đột nhiên hắn linh cảm rằng cái mớ hổ lốn trên người cậu là từ cái di động kia mà ra.

"Nhóc ngồi đây đợi, tôi lên đó một lúc rồi xuống."

Gia Quân chở cậu đến một khu chung cư cũ, sau khi gửi xe liền dẫn cậu đến quán nước chung cư dặn dò cẩn thận, sau đó vội vã đi mất.

"Chị Vân."

"Ừm... đến rồi à, bọn thằng Huy vừa về đấy, nghe bảo cậu mới nhặt được một con thỏ."

Một người phụ nữ xinh đẹp nhưng khá lôi thôi ngồi trên ghế đếm tiền, đôi mắt quyến rũ khẽ liếc nhìn hắn.

"Hôm qua thu được nhiêu đây, còn lão Nhất thì lại xin khất do vợ vừa mới nhập viện."

"Ừm, đừng tin lão, cố gắng thu tiền về rồi dứt điểm đi, vợ lão là do lão đánh nhập viện đấy."

"Em hiểu rồi..." - Gia Quân gật đầu, đoạn nói tiếp - "Vậy em đi trước."

"Vội vậy? Không ở đây tâm sự chút rồi về? - Chị Vân mỉm cười nhìn hắn - "Là vì con thỏ kia?"

Gia Quân không đáp lời, chị Vân cũng chỉ nhún vai nói tiếp:

"Chị cũng không quản cậu được, nhưng chị khuyên thật, nếu cậu thực sự muốn lo cho ai đó thì nên nhìn lại bản thân mình. Cái này chị cũng nói nhiều rồi, cậu cũng không còn trẻ nữa, không lẽ cứ định làm thằng đòi nợ thuê suốt cuộc đời này?" - Chị Vân đứng dậy bước ra ngoài ban công nhìn xuống quán nước nọ, dường như đôi mắt bắt gặp được gì đó mà khẽ nhướng mày thích thú - "Chị cũng không phải có ý đuổi cậu đâu, dù sao cậu cũng từng cứu chị, chị nói chị lo cho cậu được thì chị làm được, nhưng chị sợ đến một ngày cậu thấy người mình trân quý gặp nạn vì cái nghề này thì cậu lại oán trách chị mất."

"Em xin phép."

Gia Quân lầm lầm lì lì rời khỏi căn phòng cũ kỹ, vốn dĩ hôm nay hắn cũng không muốn đến đây lắm, nhưng vì tiện đường nên cũng ghé vào báo cáo chút việc, nào ngờ lúc rời khỏi lại bị những lời nói kia làm cho khó chịu không thôi.

Ánh mặt trời đã ngả về tây, hoàng hôn đổ bóng đỏ rực phủ lên khu chung một màu sắc thê lương, Gia Quân thấy An Lạc ngoan ngoãn ngồi đó dùng ống hút đẩy viên đá vào miệng mình sau khi đã uống sạch nước khiến lòng hắn bỗng chốc nôn nao:

"Đến một ngày cậu thấy người mình trân quý gặp nạn vì cái nghề này thì cậu lại oán trách chị mất."

Gia Quân vốn dĩ nghĩ mối quan hệ giữa hắn và nhóc con chỉ như hai người qua đường tình cờ lướt qua nhau, hắn thấy cậu đáng thương nên cứu giúp, còn cậu thì không cách nào phản kháng đành nương theo, nhưng giờ đây hắn lại hoang mang với suy nghĩ đó, rốt cuộc cảm xúc của hắn đối với nhóc con là gì?