Nhóc Câm, Đừng Sợ!

Chương 27




Ăn sáng xong thì hai tên tinh lực dồi dào này cũng không có ý định nghỉ ngơi cho tiêu bớt, trực tiếp chạy đến phòng tập boxing gần đó để giáp lá cà với nhau luôn.

"Anh Quân, anh Bảo, lâu rồi không thấy hai anh đến." - Một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn bước ra vui vẻ chào hỏi cả hai.

"Hai người." - Gia Quân gật đầu với cô.

"Dạ, em biết rồi."

Cô gái mở hộc tủ ra lấy hai tấm thẻ đưa qua, đoạn cô chú ý đến An Lạc đang thập thò phía sau lưng Gia Quân:

"Bé con nhà ai đây anh? Mặt mũi em làm sao vậy?"

"Em trai tôi, tên An Lạc, cô xem lấy cái gì cho nó uống giúp tôi đi." - Gia Quân cẩn thận dặn dò - "À, nhóc không nói chuyện được, đừng làm nó sợ."

"Dạ."

An Lạc ngơ ngác nhìn Gia Quân đang định đi mất, cậu vội vàng níu áo hắn lại.

"Ngồi đây chơi với mấy chị đi, tôi vào xử tên này rồi ra." - Gia Quân quay lại xoa đầu cậu nói.

"Chưa biết ai xử ai đâu." - Thiên Bảo cũng tốt bụng dặn dò An Lạc - "Em ở đây đi, tên này lúc đánh nhau trông gớm lắm, tốt hơn không nên nhìn."

An Lạc đành buông tay ra, cậu cũng cảm thấy hành động của mình có hơi kỳ cục một tẹo, nếu hắn không muốn cho cậu theo thì thôi, cậu cũng chẳng thèm.

"Suốt ngày giận dỗi."

Gia Quân buồn cười nhìn bộ dạng tiu nghỉu của cậu, hắn búng nhẹ một cái sau đó nói thêm:

"Chiều nay đền cho một bữa cơm ngon."

An Lạc bĩu môi nhìn theo bóng lưng hắn khuất sau lối rẽ, thầm nghĩ ai mà thèm ăn kia chứ, bộ hắn xem cậu là heo chắc.

"Em trai uống coca không? Chị lấy cho em nha."

Chị gái xinh đẹp lúc nãy lập tức tận tình hỏi han cậu, An Lạc cũng đành ngượng ngùng gật đầu bừa, sợ diễn tả lung tung thì ảnh hưởng đến công việc của người ta.

"Vậy đợi chị xíu chị đi lấy cho nha."

Bên trong phòng tập có mở máy lạnh nhè nhẹ, An Lạc cầm lon coca đã được khui sẵn kèm một cái ống hút hút một hơi thật nhiều, vị ngọt cùng hơi ga chảy xuống cổ họng khiến nó lập tức sảng khoái, cậu cũng rất tận hưởng vừa uống vừa quan sát xung quanh.

Ở đây ngoại trừ boxing ra còn có đủ loại máy móc tập luyện khác, chốc chốc lại có người vào, nam nữ đủ ca, ai nấy cũng đều cao to hơn cậu rất nhiều, An Lạc nhìn mà cảm giác ngộp thở quá chừng, cỡ như họ chỉ cần một ngón tay cũng đủ đè bẹp cậu rồi.

"Ủa, khách mới hả em? Sao ngồi có mình ênh ở đây vậy?"

Một anh trai vai u thịt bắp trông vạm vỡ hơn Gia Quân rất nhiều đột nhiên ngồi xuống cạnh cậu, chất giọng lanh lảnh không hợp với ngoại hình hướng chị gái mà hỏi.

"Em anh Quân đó, ảnh vào trong với anh Bảo rồi."

"Anh Quân qua hả?" - Mắt anh trai đó sáng lên - "Vậy để tui đi ngắm tí."

"Bớt đi, méc sếp bây giờ."

Anh trai nghe chị gái cảnh cáo thì bĩu môi một cái, sau đó nhìn nhìn An Lạc, ngoại trừ gương mặt vẫn còn sưng húp một bên ra thì đôi mắt trong sáng của cậu khiến anh trai đột nhiên cảm thấy rất thích, ngay lập tức đon đả bắt chuyện:

"Em là em anh Quân hả? Dễ thương ghê. Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Bé không nói được." - Chị gái xen vào nói.

"Uổng vậy." - Anh trai bày ra vẻ mặt tiếc rẻ sau cũng không ngần ngại lôi cái máy tính bảng của mình ra - "Em dùng cái này nè, muốn gõ hay viết điều được."

An Lạc bị sự nhiệt tình của anh trai làm cho có hơi ngại ngùng, cậu chỉ đành giới thiệu sơ qua rồi trả máy lại, bộ dạng ngoan ngoãn rụt rè khiến cho anh trai càng thích hơn.

"Thấy cưng quá à, muốn bắt cóc em ghê." - Anh trai bẹo má cậu một cái rồi hỏi - "Em ăn bánh hông anh lấy cho, ngon lắm."

An Lạc bối rối lắc đầu, trong lòng sốt ruột nhìn vào trong, còn anh trai kia không biết từ lúc nào đã bưng hộp bánh quy vàng ươm đến trước mặt cậu rồi.

"Nghỉ... nghỉ đã..."

Trong phòng tập lúc này chỉ có mỗi Gia Quân và Thiên Bảo, sau một hồi quần vũ với nhau thì cả hai đều mồ hôi nhễ nhại, Thiên Bảo quyết định xin nghỉ một chút để lại sức. Gia Quân liếc mắt nhìn gã một cái rồi nói:

"Mày xuống trình rồi."

"Chưa bắt kịp lại thôi." - Thiên Bảo tu một ngụm nước lớn - "Suốt ngày phải chạy theo bắt một đám người lấn chiếm lòng lề đường rồi lũ cướp vặt, mẹ nó chán muốn chết."

"Do mày thôi." - Gia Quân cười cười nói - "Không chịu năn nỉ ông già giúp cho phục chức à?"

"Ổng có chủ động tao cũng không đồng ý."

Gia Quân lắc đầu nhìn gã, tên này là con cục trưởng, gia đình cũng thuộc dạng con ông cháu cha khiến nhiều người đều phải nể mặt. Gã cũng rất giỏi, trước đây từng bị bệnh suýt chết nhưng sau khi từ quỷ môn quan trở về, dù bị mất một đoạn ký ức ấy vậy mà vẫn thành công đỗ vào trường cảnh sát, sau trở thành người của đội phòng chống ma túy. Thiên Bảo cực kỳ ghét người khác nhắc đến mối quan hệ giữa gã và cục trưởng bởi ai cũng bảo rằng chính nhờ ba gã mà gã mới có con đường thuận lợi đến thế, trong một lần nóng tính đánh nhau với những người nhiều chuyện đó thì gã bị giáng chức xuống trở thành lính tuần tra.

"Cần gì phải cố chấp, tự làm khổ bản thân."

"Nói người khác thì tự nhìn lại mình đi." - Thiên Bảo nhướng mày nhìn hắn - "Chẳng phải ba mày cũng luôn kêu mày trở về công ty của ổng sao?"

"Đến đó làm gì?" - Gia Quân cười mỉa mai.

Thiên Bảo từ chối cho ý kiến, chợt gã hỏi:

"Phải rồi, thằng nhóc đi theo mày là sao vậy? Mày bắt nạt nó à?"

Từ lúc nhìn thấy An Lạc thương tích đầy mình kia bụng gã đã đầy thắc mắc, chỉ là không tiện hỏi lắm, trông nhóc con lại có vẻ khá hòa hợp và ỷ lại vào thằng bạn lưu manh của mình.

"Tao rảnh mà đi bắt nạt một thằng oắt con à." - Gia Quân liếc mắt nhìn gã - "Tiện tay cứu vớt thôi, đang giúp nhóc tìm việc."

"Yo, nay bạn tao cao cả dữ."

"Mẹ nó, mày lên đây!"

Gia Quân chống người ngồi dậy bước lên võ đài, Thiên Bảo cũng khởi động tay chân bước theo hắn, cả hai lao vào bắt đầu một vòng đấu mới.