Nhóc Câm, Đừng Sợ!

Chương 22




"Thấy sao rồi, còn đau nhiều không?" - Chờ người đi hết Gia Quân mới quay về giường xoa xoa đầu cậu hỏi.

An Lạc vẫn chưa quen với kiểu ân cần nhẹ nhàng thế này của Gia Quân, cậu có hơi ngượng ngùng, ngất ngứ lắc lắc đầu. Bàn tay Gia Quân quả thật rất ấm, An Lạc cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.

"Đừng sợ, bác sĩ bảo không có ảnh hưởng đến xương, nhóc sẽ mau khỏe lại thôi." - Gia Quân an ủi cậu - "Nghỉ một chút đi, chờ Vĩnh Huy quay lại rồi chúng ta trở về."

Gia Quân chỉnh lại gối rồi đỡ cậu nằm xuống, An Lạc bối rối tiếp nhận sự chăm sóc chu đáo của hắn, dường như những nỗi sợ hãi lẫn tức giận ban nãy đều đã được ấm áp làm cho bay biến, chỉ có điều thay vào đó là nỗi hoang mang trước hình tượng kỳ lạ này của Gia Quân.

Gia Quân đắp chăn cho An Lạc xong vẫn thấy nhóc con đang mở to mắt nhìn mình chăm chăm, hắn nhíu mày búng vào trán cậu một cái rồi nói:

"Trên mặt tôi có dính gì à? Ngủ đi."

An Lạc rụt người kéo chăn lên che nửa mặt, phút chốc giọng điệu có phần cục cằn này làm cậu yên tâm một chút, thế là nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

"Đại ca, em mua hộp sữa với cháo nè, để nhóc Đậu Phộng ăn cho ấm người đi anh."

Vĩnh Huy vừa từ ngoài trở về, mái tóc gã đẫm nước mưa chảy dài trên má, chợt thấy đại ca gã lại đang đứng một mình ngoài hành lang tối tăm, khuôn mặt đầy vẻ ưu tư chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

"Ừm."

Gia Quân tùy tiện đáp một tiếng, đương lúc Vĩnh Huy định đi vào phòng bệnh luôn thì nghe hắn gọi lại bảo:

"Rảnh rỗi sang quán đó hỏi thử chuyện hôm nay đi, nhóc ấy chạy ra ngoài thế này chắc sẽ hỏi ra thôi."

"Dạ, em biết rồi."

Gia Quân gọi An Lạc dậy để cậu ăn chút cháo kèm hộp sữa. Vĩnh Huy ở bên cạnh nhìn cậu trúc trắc ăn từng muỗng cháo, gã nhớ lại lần đầu gặp An Lạc hình như cũng là ở bệnh viện thế này, lúc đó mặt mũi nhóc con đã sưng húp rồi, trông tội nghiệp biết bao nhiêu, ấy vậy mà giờ đây lại còn thê thảm hơn lần đó, gã chẳng hiểu rốt cuộc một đứa nhỏ như cậu đã phải sống cùng những người như thế nào. Vĩnh Huy thầm nghĩ An Lạc nhìn qua chỉ cỡ tuổi em gái gã thôi, là cái tuổi chỉ cần ăn ngủ học hành chứ nào phải vất vả sớm hôm lại còn bị đánh đập đủ đường, dù rằng gia đình gã chẳng giàu có gì cho cam nhưng chuyện ăn học nhất định phải đến nơi đến chốn, nếu không bởi vì gã kiên quyết chỉ học xong mười hai rồi đi làm kiếm tiền thì có lẽ giờ này đang ngồi ở lớp đại học nào đó không chừng.

"Em thích ăn tôm không?" - Vĩnh Huy bất giác hỏi.

An Lạc ngơ ngác nhìn gã. Gia Quân cũng nhíu mày nói:

"Mày lại muốn làm gì?"

"Không có gì, em nghĩ chầu lẩu hôm nay coi như tiêu rồi, mớ tôm kia mang đi xay nhuyễn rồi nấu cháo cho Đậu Phộng ăn đi." - Vĩnh Huy cười cười đáp.

"Bị thế này còn ăn hải sản?" - Gia Quân cầm bát cháo đã cạn trên tay cậu rồi nhét hộp sữa vào - "Mày có bị ngáo không?"

Vĩnh Huy ngớ người ra sau đó đành thở dài một hơi, Gia Quân chửi đúng, gã ngáo thật.

"Đừng ngu người ngồi đó nữa, ra ngoài lái xe đi, về còn nghỉ, mày không mệt à?"

"Dạ, em biết rồi."

Đợi người tiu nghỉu chán nản đi mất, Gia Quân lần nữa cúi sát xuống rồi đặt tay lên trán An Lạc khiến cậu giật mình, nhìn gương mặt đăm chiêu nghiêm túc của hắn phóng đại trước mắt, mặt cậu có hơi đỏ lên, Gia Quân khó hiểu hỏi:

"Sao vậy? Đâu có sốt đâu?"

An Lạc không tự nhiên cúi gầm đầu xuống không dám nhìn Gia Quân nữa, hai tay cậu muốn đẩy hắn ra nhưng chẳng nổi, mà dường như Gia Quân cũng phát hiện ra nhóc con ngại ngùng, hắn bắt lấy tay cậu nhếch mép cười nói:

"Nhóc còn biết mắc cỡ cơ đấy."

An Lạc tức giận, da mặt cậu có dày như hắn đâu, ngại ngùng cũng là điều bình thường thôi, chưa kể với mối quan hệ kỳ dị giữa cả hai hiện nay thì mọi hành động thân mật thế này rõ là không bình thường tẹo nào.

Lúc Vĩnh Huy đưa xe đến đón, gã có ảo giác rằng đại ca gã đang vui vẻ lắm thì phải.

"Về nhà tao đi." - Gia Quân đột nhiên nói.

"Dạ?" - Vĩnh Huy khó hiểu hỏi lại - "Là chở Đậu Phộng về trước rồi về nhà đại ca đúng không ạ? Hay ngược lại?"

"Cứ về nhà tao đi, không có ngược lại ngược xuôi gì hết."

Vĩnh Huy không tin nổi mà khẽ liếc kính chiếu hậu nhiều lần để quan sát được vẻ mặt của Gia Quân, nhưng trên đó quả thật không có cảm xúc gì cả, không giống như là đang nói đùa. Tính đến nay gã đã biết Gia Quân được hai năm rồi, mãi đến độ mấy tháng trước mới biết được địa chỉ nhà hắn chứ còn chưa được bước chân vào, lần nào đề nghị anh em cùng nhau tụ tập ở nhà đại ca cho biết thì đều bị hắn dứt khoát từ chối, thậm chí còn đe dọa đánh nếu đứa nào dám bén mảng đến đó khi không có sự cho phép của hắn.

An Lạc cũng khó hiểu ngước nhìn Gia Quân, cả người cậu hãy còn đau nhức quá chừng, giờ này hắn không cho cậu về nhà trước còn sang chỗ hắn làm gì?

Gia Quân cảm nhận được ánh mắt của cậu, nhưng hắn không nói gì, chỉ đưa tay xoa xoa mái tóc đến rối tinh rối mù rồi xoay đầu cậu nhìn về trước, tránh để cậu cứ chằm chằm nhìn hắn mãi.

Nhà của Gia Quân nằm trong một con hẻm lớn, bên ngoài khá cũ kĩ so với những căn xung quanh, xem chừng niên đại cũng không ít. Trước nhà trồng khá nhiều cây cảnh, điều làm An Lạc ngạc nhiên là cây nào cũng tươi tốt cả, lúc hắn bước xuống, cậu ngồi trên xe ngó lên tầng hai thấy vài đoạn dây leo quấn quanh cột nhà, vài đoạn khẽ rũ xuống, nhìn qua đúng là một căn nhà ấm cúng.

"Này, lên đi, tôi cõng nhóc."

Cả An Lạc lẫn Vĩnh Huy đều trố mắt nhìn Gia Quân đang còng lưng chờ đợi cậu ở phía cửa xe, bộ dạng quả thật nghiêm túc không có chút gì gọi là đùa giỡn ở đây.

"Nhanh lên!"

Gia Quân chờ mãi không thấy người trong xe phản ứng gì, hắn tức giận mắng lớn khiến cả hai giật cả mình. An Lạc ngất ngứ chầm chầm lếch người qua, cứ thế ngơ ngác trèo lên lưng hắn mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Xong rồi, mày về đi." - Gia Quân ngó vào cửa kính dặn dò - "Mớ đồ nấu lẩu tao làm rơi gần hết rồi, đống còn lại mày coi nấu được gì thì nấu đi, đừng bỏ uổng."

Gia Quân nói xong cũng không để ý đến vẻ mặt đã bị dọa ngu của Vĩnh Huy nữa, trực tiếp cõng người mở cửa đi vào nhà.