Nhóc Câm, Đừng Sợ!

Chương 23




Gia Quân bật đèn lên, ánh sáng nhu hòa khiến không gian trở nên ấm áp hơn, An Lạc quan sát xung quanh, cậu nhận ra đây là một căn nhà ngăn nắp một cách bừa bộn. Thật ra cậu cũng chẳng biết hình dung về nó như thế nào, bởi vì áo vẫn được treo trên móc, phòng bếp sạch sẽ, chén bát được xếp đúng trong tủ, ngay cả bộ gối hoa hòe hoa sói trên ghế salon cũng nằm ngay ngắn chứ không hề bị vứt lung tung. Nhưng ngặt nỗi mọi thứ dù nằm đúng vị trí của nó lại theo một cách rất tùy tiện, áo quần thì vắt ngược vắt xuôi, chén bát để lẫn chung một chỗ cùng với đĩa, muỗng đũa các loại, cũng không được sắp xếp ngay ngắn mà chỉ như ném đại vào thôi. Gia Quân để cậu ngồi trên salon nhà hắn mà chẳng hề quan tâm bộ dạng bẩn thỉu của cậu, sau đó đá phải tấm thảm dưới sàn khiến nó lật lên lộ ra vài vỏ bánh được giấu bên dưới, An Lạc trố mắt nhìn trong khi đó hắn chỉ liếc một cái rồi nói:

"Ngồi đó đi, tôi đi lấy đồ cho nhóc thay."

Hắn đi thẳng luôn lên lầu mặc cậu một mình ngơ ngác ngồi đó. An Lạc cảm thấy thấp thỏm không yên, trong một đêm mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện, cậu thiết nghĩ có khi nên tranh thủ đi chùa thật, tháng này đúng là gặp hạn rồi. An Lạc chẳng dám ngồi tựa hẳn vào ghế, dù tên lưu manh kia trông chẳng ngại chút nào nhưng cậu thì khác, chưa kể đây là lần đầu tiên cậu ngồi trên một bộ salon... ừm... nhìn có vẻ cũng không rẻ đối với kinh tế của bản thân lắm.

Lúc Gia Quân cầm quần áo lẫn khăn tắm bước xuống thì thấy người vẫn đang căng thẳng ngồi ở mép salon, bộ dạng lén lút quan sát xung quanh nom vừa thương vừa buồn cười, hắn hít một hơi thật sâu cố giữ điềm tĩnh rồi trầm giọng nói:

"Sợ cái ghế nó ăn thịt à?"

An Lạc bị Gia Quân làm cho giật thót cả tim, giọng của hắn không lớn nhưng trong không gian chỉ có mỗi hai người thì nó lại bị phóng đại lên nhiều lần, tựa như tiếng sấm chớp ngoài nền trời tối om kia vậy.

"Còn giật mình."

Nệm ghế cũ kỹ lún sâu xuống, Gia Quân thoải mái ngồi tựa ra sau, hắn đưa mớ quần áo trong tay mình qua cho cậu:

"Cầm lấy, đi thẳng nhìn qua trái là phòng tắm, rửa sơ thôi, mở vòi qua điểm màu đỏ là có nước nóng, coi chừng bỏng." - Gia Quân nhìn An Lạc cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn liền nhíu mày hỏi - "Không hiểu?"

An Lạc vội vàng lắc lắc đầu.

"Vậy đi đi, nhanh còn tới tôi."

An Lạc đành lạch bà lạch bạch ôm đồ chạy vào phòng tắm. Một mình cậu đứng ở trong thở phào một hơi, dần dần lấy lại bình tĩnh. Đây không phải lần đầu cậu ở một mình cùng Gia Quân, nhưng đây lại là lần đầu cậu đến nhà hắn. An Lạc thử cẩn thận ngẫm nghĩ đến trường hợp khi bạn bè đến nhà nhau chơi là như thế nào, hẳn chẳng phải cái tình huống bất đắc dĩ như của cậu và Gia Quân rồi.

An Lạc lắc lắc đầu, cậu nhìn xuống bộ đồ Gia Quân mang cho mình, là một cái áo thun khá lớn, ngay cả quần đi kèm trông cũng rộng lắm, cậu len lén thử đo eo mình một chút, sợ rằng sẽ tụt mất.

An Lạc chầm chậm cởi đi bộ đồ bẩn thỉu trên người mình, cậu theo lời dặn của Gia Quân mà vặn nước nóng xuống, khẽ thò tay vào, dòng nước từ lạnh lẽo chuyển sang âm ấm dễ chịu, cậu bỗng chốc cảm thấy thật thần kỳ.

Gia Quân nằm vắt vẻo trên sofa kiểm tra di động, tin nhắn hắn gửi cho cậu lúc bảy giờ không có hồi đáp, hắn đoán đó là thời điểm nhóc con gặp chuyện. Gia Quân tự nhận hắn chẳng phải loại người tốt đẹp gì cho cam, nhưng khi nghĩ đến hàng tá thương tích chi chít trên người nhóc con, trái tim hắn ẩn ẩn đau đớn lại rất tức giận. Gia Quân nhìn chằm chằm lên trần nhà, tự hỏi rốt cuộc một đứa nhỏ không thể nói chuyện có thể làm ra việc gì mà phải chịu đựng sự nhẫn tâm đó?

Cộp!

Đột nhiên có âm thanh như ai ném gì đó phát ra từ phòng tắm khiến hắn giật mình chú ý, vội vã ngồi dậy gõ vào cửa phòng liên tục.

"Này? Làm sao đấy? Trả lời đi."

Gia Quân sực nhớ ra người bên trong có nói được đâu, hắn cắn răng vừa định phá cửa thì "cạch" một tiếng, An Lạc từ bên trong ló đầu ra nhìn hắn.

"Làm sao vậy?" - Gia Quân nhíu mày hỏi, trong lòng âm thầm thở phào vì nhóc con trông vẫn ổn.

An Lạc kéo cửa lớn ra, bản thân thì vẫn nép phía sau, đưa mắt về phía xô nước đang bốc khói nghi ngút. Gia Quân cứ thế bước thẳng vào, vừa cúi xuống đã bị hơi nóng xộc cho muốn chín luôn, hắn lập tức liền hiểu ra vấn đề.

"Nhóc không pha nước?"

An Lạc cúi gầm đầu chẳng đáp. Cậu nào biết cái này sẽ dần nóng lên nhiều đến thế, lúc đầu rõ ràng nó vẫn còn ấm áp biết bao nhiêu, nào ngờ khi được non nửa xô rồi thì xối vào như tự trụng chín bản thân vậy.

"Bước ra đây." - Gia Quân thoáng thấy cơ thể ửng đỏ của cậu lạnh giọng gọi - "Nhanh lên!"

An Lạc sượng chín cả người, chưa bao giờ cậu nhớ cái nhà tắm bé tẹo ở phòng trọ của mình đến thế, cứ ngần ngừ mãi nhất quyết không chịu bước ra.

"Nhóc tưởng tôi không lôi nhóc ra được à?" - Gia Quân thở hắt ra toang bước lại gần.

An Lạc nhận thấy cái người to như con gấu trước mắt có vẻ không chịu bỏ qua thật, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cậu chạy vụt luôn ra ngoài trước khi Gia Quân kịp bắt được, nhưng ngặt nỗi bàn chân đau nhói lẫn ẩm ướt khiến cậu vừa dẫm ra sàn gạch men sáng bóng lập tức ngã nhào ra sau.

"Nhóc làm cái gì vậy hả?"

Không có đau đớn như đã tưởng, nhưng bù lại thì giọng chửi quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu. An Lạc bỗng dưng hối hận vì hành động bộp chộp của mình lúc nãy, bởi thay vì chỉ đơn giản đứng yên cho Gia Quân ngó thử thì bây giờ cậu lại chỉ có mỗi mảnh khăn tắm nhỏ xíu quấn ngang hông nằm trọn trong vòng tay hắn.

Gia Quân tức không biết xả đâu cho hết, hắn hầm hừ đỡ người dậy, tiện thể dòm thử một chút, cũng may không phát sinh thêm gì, xúc cảm chạm qua vẫn còn hơi âm ấm rất dễ chịu. Gia Quân thấy má lẫn cổ cậu đỏ lừ, sau một hồi hắn cũng phát giác tư thế giữa hai người cũng không được tự nhiên cho lắm liền hắng giọng nói:

"Là tôi sơ suất, để tôi pha nước cho."

Gia Quân vội vã rời khỏi hiện trường kỳ quái này, để lại An Lạc vẫn chưa dám ngẩng đầu lên.