Nhóc Câm, Đừng Sợ!

Chương 12




Chằng chịt như mạng nhện, vết bầm tím mới chồng lên vết bầm đen cũ, dường như có máu huyết chưa khô, đó là tất cả những gì mà Gia Quân có thể hình dung về cơ thể gầy yếu của An Lạc, hắn có cảm tưởng mình không thở nổi, ngay cả một kẻ đầu đường xó chợ suốt ngày đánh nhau như hắn cũng chưa bao giờ phải chịu đựng những vết thương kinh khủng thế này.

An Lạc không tự nhiên mà hơi thu người lại, đầu khẽ cúi nhẹ tránh đi ánh nhìn chằm chằm của Gia Quân với cơ thể mình. Cậu biết, nó thật gớm ghiếc, bản thân cậu mỗi lần nhìn đến cũng cảm thấy mình xấu xí quá đỗi.

"Thuốc cất ở đâu?" - Gia Quân khàn khàn hỏi.

An Lạc chỉ chỉ lên cái tủ thuốc nhỏ trên cao.

Gia Quân chẳng nói chẳng rằng mà trực tiếp đứng dậy đi lấy luôn, lúc cầm ra lại càng khó chịu, thằng nhóc này ấy vậy mà không thèm mang thuốc theo uống đúng giờ. Hắn cầm tuýp thuốc ngồi xuống trước mặt cậu, lạnh giọng nói:

"Quay người lại."

An Lạc giật mình, không phải Gia Quân định giúp cậu thoa thuốc thật đó chứ? Cậu bối rối xua xua tay, chỉ chỉ vào tuýp thuốc rồi vào mình.

"Nhanh lên!" - Gia Quân không kiên nhẫn nói.

An Lạc tức lắm nhưng chẳng làm được gì, hậm hực xoay người lại để cho Gia Quân một tấm lưng giận dữ.

Chất thuốc mát lạnh xoa lên da thịt dần trở nên nóng rẫy, An Lạc khẽ run lên một chút khiến Gia Quân hơi khựng lại, chất giọng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn mà hỏi cậu:

"Đau sao?"

An Lạc không đáp, cậu tự ôm lấy chính bản thân mình, mong Gia Quân mau chóng làm cho nhanh rồi về. Đến bây giờ cậu vẫn chẳng hiểu nổi tên lưu manh này, không lẽ là chủ nợ sợ con nợ gặp chuyện ư? Nhưng Gia Quân mấy lần gặp cậu ngoại trừ dùng số tiền đó để đe dọa bắt cậu ăn... mà còn là đồ ăn hắn mua ra thì mãi vẫn không thấy có động thái sẽ thu tiền cậu cả. Cuối cùng sau một hồi suy nghĩ vẫn vơ kết hợp với động tác mát xa nhẹ nhàng của Gia Quân phía sau, An Lạc thế mà ngủ mất.

"Xong rồi, nhóc uống thuốc đi."

Gia Quân thở hắt một hơi kết thúc công việc, mặc dù trước kia hắn cũng hay giúp bọn đàn em thoa thuốc xoa bóp vết thương nhưng không hiểu sao khi đối diện với cơ thể chẳng có nổi một chỗ lành lặn của nhóc câm khiến hắn bối rối như lần lần đầu mới làm vậy.

"Này... Nhóc... ngủ rồi... à?"

Gia Quân định gọi lớn nhưng phát hiện An Lạc chẳng nhúc nhích nữa, hắn nhìn thấy cậu thế mà đang tựa cằm vào đầu gối mà ngủ mất, dường như loại tư thế này chẳng khiến giấc ngủ của cậu trở nên khó chịu chút nào. Vốn An Lạc bình thường đã không nói chuyện được, đến lúc ngủ cậu lại càng trở nên yên lặng hơn, Gia Quân chằm chằm vào khuôn mặt say giấc chẳng chút cựa quậy ấy, vươn bàn tay dày rộng của mình chạm nhẹ vào gò má cậu.

"Đại ca!" - Vĩnh Huy chờ bên ngoài nãy giờ vừa sốt ruột lại vừa ngứa vì muỗi cắn, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà gõ cửa gọi - "Anh xong chưa? Em vào nha!"

Gia Quân giật mình nhìn gương mặt phóng đại của An Lạc, hắn vội đứng bật dậy, xoay đầu hầm hầm liếc cái tên đang lén la lén lút mở cửa vào ở đằng kia.

"Đại... ca..."

Vĩnh Huy nhận được ánh mắt rét lạnh của gã khiến chân nhũn cả ra, hắn nuốt khan gọi một tiếng.

"Ai cho mày vào đây?" - Gia Quân gằn giọng hỏi.

"À... thì... em thấy anh lâu quá nên lo... sẽ có chuyện... ha ha..."

Vĩnh Huy càng nói giọng càng nhỏ lại, cuối cùng chẳng dám nhìn đến Gia Quân nữa, gã biết lần này gã toi đời rồi.

"Bắt đầu từ ngày mai không cần theo tao thu tiền nợ nữa. Đến nhà Ánh Sao dọn dẹp vệ sinh ở đó."

"Đại ca..." - Vĩnh Huy bắt đầu mếu máo ý đồ muốn xin tha.

Gia Quân chẳng buồn quan tâm đến bộ dạng xấu như ma của gã, anh với tay nhặt cái thun An Lạc để gần đó cẩn thận muốn mặc lại cho cậu, An Lạc dụi dụi mắt, cậu mệt quá nên không nhìn rõ được gì, chỉ thấy mơ hồ bóng một người đàn ông to lớn đang giúp mình mặc áo, trong đầu liền bật ra:

"Ba..."

Vĩnh Huy bên cạnh nhìn thấy hình ảnh từ ái của đại ca mình không khác gì một người cha già, gã nín nhịn bởi không muốn sắc mặt của Gia Quân trở nên đen hơn, hắn hít một hơi thật sâu, tiếp tục phần việc chẳng mấy vui vẻ.

"Còn không biết giúp trải chiếu ra à?

"À... dạ..."

Vĩnh Huy vội ba chân bốn cẳng lôi cái chiếu được cuốn gọn gàng trong góc, Gia Quân nhìn chăn gối dù cũ kỹ nhưng vẫn rất sạch sẽ của cậu không khỏi có chút ngạc nhiên, nhóc con này dù cho làm việc ở một nơi bẩn thỉu ẩm ướt nhưng nhà cửa lúc nào cũng thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ, dễ chịu giống như nhóc vậy.

An Lạc đã bắt đầu tiến nhập mộng đẹp. Trong giấc mơ, vẫn là hình ảnh nhóc con ôm thỏ trắng đáng yêu, được ba mình bế đi mua bánh bao nóng hôi hổi.

Gia Quân luồn tay qua gối bế nhẹ cậu lên, An Lạc cũng rất phối hợp dụi dụi vào ngực hắn thì thầm, đáy mắt hắn khẽ tối lại còn Vĩnh Huy bên cạnh đã sắp thắt cả bụng vì nhịn cười.

"Để tính sổ nhóc sau."

Gia Quân cẩn thận đắp chăn cho cậu, sau đó nhéo nhéo bên má không sưng còn lại nhỏ giọng cảnh cáo.

Vĩnh Huy một bên chứng kiến tất cả khiến đầu gã muốn bùng nổ, rõ ràng là đại ca đang hâm dọa nhưng sao gã vẫn thấy cảnh tượng này có gì đó sai sai.

"Đứng đó làm gì? Dọn dẹp đi về!"

"Dạ."

Gia Quân ra ngoài trước chờ Vĩnh Huy lúi cúi dọn dẹp hộp đựng thuốc men bên trong, lúc này trời đã khuya lắm rồi, chắc hẳn nhiều người đang say giấc nồng trong tổ ấm của họ, trong đó có lẽ có cả gia đình của ba và mẹ hắn.