"Lão Vương. Cuối cùng ngươi cũng ra rồi. Làm ta lo muốn chết. Nha đầu sao rồi." Lăng Huyền thấy Vương Hoàng cuối cùng cũng đi ra lập tức đi đến hỏi thăm tình hình.
"Tiền bối. Tình hình của nàng sao rồi?" Long Nhật Hàn cũng mặc kệ vết thương trên người lập tức lao đến.
"Các ngươi từ từ để ta thở. Mệt chết ta rồi vội cái gì mà vội." Đang mệt muốn chết lại còn bị hai người rảnh rỗi này quấy bám lấy mà hỏi không kịp để bản thân thở dốc. Lão Vương lập tức nổi cáu mà quát.
"Được rồi được rồi ta vội. Qua bên đó ngồi uống chén trà rồi từ từ nói ta nghe tình hình nha đầu thế nào." Sống cùng nhau bao nhiêu năm. Hai người phải coi là tri kỉ rồi. Lăng Huyền cũng không còn lạ gì tính khí của họ Vương này nữa. Nếu hắn ta còn nổi giận được chứng tỏ nha đầu đã tạm thời không còn vấn đề gì nữa. Ít nhất là thời điểm hiện tại chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Long Nhật Hàn thấy lão đầu nổi giận cũng trở nên yên tĩnh không dám nói nữa. Chỉ là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa đóng lại kia lòng nóng như lửa đốt. Hắn hiện tại chỉ muốn lao vào trong xem tùng hình nàng ra sao. Thế nhưng lý trí không cho phép hắn làm điều đó. Nếu như tự ý xông vào làm ảnh hưởng đến nàng thì hắn chính là hối hận không kịp. Trước hết vẫn nên chờ quyết định của hai vị tiền bối kia.
"Hừ mệt chết ta. Mấy cái người trẻ tuổi này, không biết ở bên ngoài nháo cái gì mà để bị thương ra nông nỗi vậy. Cũng may nha đầu mạng lớn. Ít ra vẫn kịp nhặt về một mạng. Hừ." Vương Hoàng vừa uống chén trà vừa hừ hừ trách móc. Bọn trẻ ở ngoài nháo đủ thứ chuyện cuối cùng về nhà làm khổ cái thân già xương cốt già nua của lão. Bảo không tức giận sao được.
"Được rồi, được rồi. Nha đầu kia mà không nháo ra chuyện thì đã không phải đồ đệ của chúng ta. Nói đi tình hình nha đầu đó sao rồi." Lăng Huyền cũng biết Vương Hoàng chỉ nổi giận nhất thời nói vậy thôi nên cũng không so đo. Mục đích chính vẫn là xem xét tình huống của nha đầu kia thế nào mới là quan trọng.
"Tạm thời giữ lại được một mạng. Thế nhưng năm luồng chân khí trong cơ thể nó hiện đã mất khống chế. Thêm Huyết Chú trong người nó nữa. Trong vòng 7 ngày nếu không hấp thụ được thì e rằng khó qua khỏi. Hiện tại vẫn đang hôn mê. May là trước đó nha đầu này đã kịp tự phong bế kinh mạch lại. Nếu không đã bạo thể mà chết rồi. Khốn kiếp nếu để ta biết được tên nào làm đồ đệ bảo bối của ta ra nông nỗi này ta liền bóp chết hắn." Không nói thì thôi vừa nói đến ánh mắt Vương lão liền rực lửa khí thế ngút trời muốn đánh người. Đồ đệ ông nâng trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan cả chục năm nay chưa dám nạng tay với nàng vậy mà thả ra ngoài có vài năm đã thương tích đầy mình. Bảo sao người không tức giận cho được. Hiện tại còn đứng trước nguy cơ mất đệ tử. Vương Hoàng hiện tại đúng là có ý định giết người rồi.
"Cái gì? Trong vòng 7 ngày phải hấp thụ được 5 luồng chân khí cường đại kia?Vậy có cách nào cứu nha đầu hay không?" Lăng Huyền nghe tin cũng hốt hoảng không tin mà hỏi lại.
Long Nhật Hàn bên cạnh chỉ biết im lặng không dám cất tiếng. Hắn chính là đầu sỏ của chuyện này. Còn mặt mũi nào mà nói ra nữa chứ. Ngàn sai vạn sai đều là hắn sai. Hà cờ gì để nàng chịu khổ cơ chứ.
"Cách thì cũng có. Nhưng hiện tại không khác nào mò kim đáy biển. Rất khó." Vương Hoàng thở dài một hơi. Lão cũng không biết có cứu được nha đầu này khỏi tay lão Diêm Vương không nữa. Lần này thự sự rất khó nói.
"Cách gì ngươi mau nói đi. Chỉ cần có hy vọng liền không thể bỏ cuộc." Lão Lăng trông chờ câu trả lời từ họ Vương trước mặt. Thời điểm nào rồi còn úp úp mở mở chứ. Nóng lóng lòng muốn chết.
"Ngươi cũng biết đấy. Nhật Nguyệt kiếm thức tương sinh tương khác. Chỉ cần tìm được chủ nhân của Phá Nhật kiếm để hai người đảo ngược tâm pháp cho nhau.
Âm Dương dung hòa hấp thụ lẫn nhau. Huyết Chú sẽ được phá giải. Một khi Huyết Chú không còn sứ mệnh bảo vệ tâm mạch của năm luồng chân khí cũng không còn. Vậy thì việc hấp thụ đơn giản hơn rất nhiều. Nói dễ thì dễ mà nói khó thì rất khó. Vấn đề là thời gian ngắn ngủi tìm đâu ra chủ nhân Phá Nhật kiếm chứ. Thật đau đầu." Lão Vương đau đầu mà day huyệt thái dương. Suốt đời lão hành y cứu người chẳng lẽ đến cuối cùng lại không cứu được đệ tủ duy nhất của mình? Bao năm học y thuật chẳng phải vô ích hay sao. Nhật Nguyệt kiếm cái gì chứ. Một đống phiền phức khó lòng nào mà giải quyết được. Ở đâu ra mà bảo kiếm, có mà phiền phức kiếm thì đúng hơn.
"Lão Vương. Ngươi nhìn trên bàn là gì kia." Lăng Huyền nghe tới đây liền thở phào một hơi. Tảng đá đè nặng trong lòng cũng được buông xuống liền có chút buồn cười nhìn lão đầu đang vò đầu bứt tóc khó chịu ngồi kia. Vậy mới thấy con người ta một khi rơi vào tình trạng căng thẳng liền không để ý được mọi vật xung quanh
ทนีล.
"Hả, ngươi bảo cái gì cơ?" Lão Vương khó hiểu mà hỏi lại. Tinh thần vẫn chưa kịp ổn định mà đã rơi vào mơ hồ lần nữa. Tên họ Lăng này mới giây trước còn lo lắng không thôi. Lật mặt cái đã tư thái thoải mái không lo lắng chuyện gì rồi.
"Thì ngươi cứ xem là biết. Hỏi ta làm gì." Lão Lăng hài hước nhìn lão bằng hữu vẫn chưa kịp định thần mà châm chọc.
"Phá Nguyệt kiếm của nha đầu. Còn thanh kiếm rách kia... LÀ PHÁ NHẬT KIẾM?" Lão Vương còn định khinh bỉ một trận là tên nào để cây kiếm rách kia ở cùng Phá Nguyệt kiếm liền giật mình mà hét lên. Nhìn kĩ lại lần nữa. Thật sự là Phá Nhật kiếm. Lão Vương không khỏi xoa xoa hai mấy khó tin mà nhìn thật kĩ. Xác nhận là thật.
"Họ Lăng, ta không nhìn nhầm chứ? Thực sự là Phá Nhật kiếm sao? Là thật?" Lão Vương hoang mang mà hỏi lại. Chẳng lẽ thế gian này lại kì diệu như vậy. Vừa nói tới liền xuất hiện ngay lập tức.
"Ngươi không nhìn nhầm. Là thật, đến cả người cũng có ở đây." Lão Lăng nhìn lão Vương mơ hồ không khỏi vuốt râu cười. Thật may mắn. Liền không lo nha đầu sẽ chết. Cả người và vật đều có đủ ở đây.
"Đâu, người đâu. Đi ra đây ta xem nào." Lão Vương lấy lại tinh thần ánh mắt liếc nhìn khắp nơi. Cuối cùng dừng lại trên người Long Nhật Hàn đứng cách đó không xa.
"Là ngươi..." Ngón tay còn không ngừng run run mà chỉ vào hắn. Không biết là quá khinh hỷ hay tức giận đến phát run nữa.