Nhật Nguyệt Kết Duyên

Chương 146: Tạm thời bỏ qua




"Khốn kiếp. Tên khốn nhà ngươi, hôm nay lão tử phải đánh chết ngươi." Vương lão mắt trợn trắng tức giận mà ra tay đánh về phía hắn. Chỉ cần nghĩ tới tiểu đồ đệ bảo bối đang khó khăn kéo dài sinh mệnh ở bên trong là Vương Hoàng cảm thấy khó chịu. Tất cả là tại tên nam nhân khốn kiếp trước mặt này. Không đánh hắn ta một trận Vương Hoàng cảm thấy bứt rứt không yên. Cũng hổ thẹn với người đồ đệ là nàng.

Long Nhật Hàn thấy người đánh tới cũng không dám tránh đi chỉ đứng im lặng ở đó. Hắn đã nhắm mắt chịu trận rồi. Muốn đánh muốn giết hắn cũng chấp nhận. Do hắn vui đùa quá đà nàng mới ra nông nổi này.

Tưởng rằng chưởng phong sẽ hạ xuống không chút chậm trễ nào thế nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy cảm giác gì. Mở mắt ra nhìn thì thấy chưởng phong đã dừng lại ngay trước mặt.

"Lão đầu tử. Ngươi đánh chết hắn lấy ai cứu đồ đệ. Hắn hiện tại bị thương rất nghiêm trọng. Nếu ngươi đánh hắn nữa thì cơ thể hắn sẽ không chịu được. Bây giờ dù là một tổn thương nhỏ nhất hắn cũng không thể. Sẽ bỏ mạng đó. Hắn chết rồi liệu nha đầu có giữ nổi mạng hay không?" Thật may Lăng Huyền đã kịp thời ngăn lại trước khi Vương Hoàng đánh bị thương Long Nhật Hàn lần nữa.

Nhìn hắn hiện tại có vẻ như khỏe mạnh nhưng thực tế không thể chống đỡ nổi một chưởng của lão Vương. Điều này hắn hoàn toàn biết rõ, có thể đứng ở đây chỉ là ý trí chống đỡ muốn biết được an nguy của nàng mà thôi. Biết là vậy nhưng hắn vẫn không tránh đi. Không biết trong đầu nam nhân này nghĩ gì nữa.

"Lăng Huyền, hắn...hắn ta." Vương lão tức giận đến mức lắp ba lắp bắp chỉ vào mặt Long Nhật Hàn nói không nên lời.

"Ta biết hắn là chủ nhân của Phá Nhật kiếm. Ngươi đừng quên hiện tại chỉ có hắn mới có thể cứu nha đầu. Ngươi mà đánh hắn sảy ra chuyện thì nha đầu phải làm sao. Hơn nữa ngươi mà đánh chết hắn thật có khi tên họ Long kia sẽ đội mồ sống dậy mà tới tìm ngươi tính sổ cũng nên." Lăng Huyền nhìn thấy lão Vương vẫn còn rất tức giận cũng không trêu chọc bèn phân tích lợi hại. Còn không quên nhắc nhở một chút lão ngoan đồng trước mặt. Họ Vương này đều đã lớn tuổi như vậy nhưng không hề có một chút khí chất nào củ bậc trưởng bối. Thật không có một chút nào giống là chưởng môn của Dược Môn đại danh đỉnh đỉnh.

"Họ Long? Hắn là người của Long gia?" Vương Hoàng nghi ngờ mà hỏi lại. Thế gian này không phải lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy đi. Sẽ không phải đánh bừa cũng đánh ra cố nhân đó chứ?

"Là thật. Ngươi có thể hỏi hắn." Lăng Huyền gật đầu khẳng định.

"Hừ coi như hắn mạng lớn. Lão tử tha cho hắn một mạng." Lão Vương hừ lạnh phất tay áo quay lại bàn ngồi thở phì phò. Có vẻ vẫn chưa hết tức giận.

Long Nhật Hàn nhìn hai lão nhân lời qua tiếng lại cũng biết được bản thân coi như tạm thời an toàn. Ít nhất hai vị tiền bối này trước khi nàng tỉnh lại sẽ không tìm hắn tính sổ. Mà công lớn nhất vẫn là phải đa tạ cái thân phận trên người mình. Chỉ cần là người của Long gia sẽ được dơ cao đánh khẽ.

"Tiền bối. Vãn bối ở đây xin được hành lễ tạ tội với người. Chỉ cần có thể cứu được nàng. Sau này muốn đánh muốn giết tùy ý tiền bối xử lý." Long Nhật Hàn đi tới trước mặt lão Vương chắp tay cúi người hành lễ.

"Ngươi có quan hệ gì với Long Thiên?" Vương Hoàng không mặn không nhạt hỏi một câu y như Lăng Huyền đã hỏi. Có vẻ như bọn họ đều có chuyện cũ nào đó với người của Long gia.



"Vãn bối là Long Nhật Hàn. Long Thiên là phụ thân vẫn bối." Long Nhật Hàn thành thực trả lời. Hai vị này có thể là cố nhân của phụ hoàng nên hẳn không thể thất lễ. Nhìn vào thái độ của bọn họ khi biết hắn là người của Long gia liền biết.

"Hừ. Coi như nể mặt họ Long kia. Ta không tính sổ với ngươi. Đợi nha đầu tỉnh lại phải xem biểu hiện của ngươi thế nào. Lão phu có không ít cách cho ngươi sống dở chết dở." Vương lão cuối cùng cũng không đòi đánh đánh giết giết Long Nhật Hàn nữa. Thế nhưng cũng không quên đe dọa. Dù sao ông cũng không có ấn tượng tốt với tiểu tử này. Đừng tưởng là nhi tử của tên kia Vương Hoàng lão sẽ dễ dàng bỏ qua.

"Vãn bối nhớ rõ. Chỉ là không biết khi nào tiền có thể cứu nàng. Sợ rằng thời gian càng lâu sẽ càng nguy hiểm." Hắn hiện tại rất lo lắng cho an nguy của nàng. Chỉ mong rằng sớm một chút có thể gặp nàng.

"Tiểu tử này nói đúng. Ngươi xem khi nào có thể tiến hành chữa thương cho nha đầu được." Lăng lão cũng sốt ruột hỏi.

"Đúng là càng sớm càng tốt. Tiểu tử ngươi lại đây ta xem một chút. Liệu cơ thể ngươi có chịu đựng được hay không." Vương lão ra hiệu cho hắn tiến tới ngồi xuống.

Nhìn sắc mặt hắn rất kém, chỉ sợ có thể không thể chịu đựng được. Cần phải kiểm tra một chút rồi điều dưỡng để sớm ngày có thể giúp nha đầu tỉnh lại.

Long Nhật Hàn hiểu ý đi tới ghế đối diện ngồi xuống rồi đưa cổ tay ra cho xem mạch.

"Cơ thể ngươi hiện tại rất yếu. Sớm nhất cũng phải điều dưỡng hai ngày mới có thể chịu đựng giúp nha đầu tỉnh lại. Vết thương ở đâu để lão phu xem thử." Vương lão cuối cũng cũng bình tĩnh lại ra vẻ của một tiền bối mà nói chuyện. Nhiều lúc cũng thật không hiểu người này có sống quá nửa đời người như thế nào với cái tính khí thất thường nóng vội như vậy.

Long Nhật Hàn nghe lời kéo vạt áo ra một chút để lộ vết thương đã được băng bó cẩn thật. Thật may không bị vỡ ra, nhìn qua thì không có dấu hiệu chuyển biến xấu

ทนัล.

"Được rồi không sao. Chú ý điều dưỡng một chút là có thể khỏe lại. Lão phu hy vọng ngươi có thể giữ gìn cơ thể của mình trước khi nha đầu tỉnh lại. Hai người có thể vào xem nàng một chút. Ta mệt mỏi cần phải trở về nghỉ ngơi. Nhớ kĩ đừng làm gì ảnh hưởng tới nàng, sảy ra chuyện ta liền lấy mạng kẻ đó tế trời." Lão Vương hàm ý liếc nhìn hắn một cái rồi phất tay áo về nghỉ. Thời gian dài căng thẳng làm cho cái thân già của lão có chút không chịu được.

"Đa tạ tiền bối. Vãn bối nhớ rõ." Chỉnh lại vạt áo Long Nhật Hàn nói với theo bóng lưng ngày một đi xa.

"Nào tiểu tử. Đi vào trong xem một chút tình hình nha đầu thế nào." Lăng lão vỗ vai hắn vài cái rồi dẫn trước đi về phía phòng nàng đang ở trong.