Nhật Nguyệt Kết Duyên

Chương 144: Nói ra thân phận




"Tiền bối..."

"Lăng tiền bối..." Dược đồng canh giữ bên ngoài Thanh Trúc viện thấy Lăng Huyền đi tới đều lần lượt hành lễ.

"Nha đầu thế nào rồi? Lão Vương đâu?" Nhìn những dược đồng ở đây ai cũng thấp thỏm vẻ mặt lo lắng Lăng Huyền không khỏi khẩn trương theo.

"Tiền bối, thiếu chủ vẫn không có tin tức gì. Chưởng môn từ khi đi vào vẫn chưa có trở ra. Chúng ta đều đợi ngoài này không ai có thể vào trong." Dược đồng nhìn cánh cửa vẫn còn đóng chặt từ lâu thành thật báo lại cho Lăng Huyền biết. Từ khi chưởng môn ôm thiếu chủ tiến vào liền chưa từng đi ra. Đều đã vài canh giờ trôi qua rồi. Bọn họ được phân phó chuẩn bị nước thuốc và than củi xong liền đứng đây chờ suốt mấy canh giờ. Thế nhưng trong phòng mãi không có chút động tĩnh gì.

"Trước khi tiến vào lão Vương có phân phó gì không?" Lăng Huyền mắt nhìn không chớp vào căn phòng hỏi lại dược đồng.

qua rồi. Bọn họ được phân phó chuẩn bị nước thuốc và than củi xong liền đứng đây chờ suốt mấy canh giờ. Thế nhưng trong phòng mãi không có chút động tĩnh gì.

"Trước khi tiến vào lão Vương có phân phó gì không?" Lăng Huyền mắt nhìn không chớp vào căn phòng hỏi lại dược đồng.

"Thưa, chưởng môn trước khi vào có căn dặn. Nếu tình trạng vị công tử kia ổn định liền để tiền bối dẫn tới đây đợi. Sau khi chưởng môn ra ngoài có chuyện cần làm."

Dược đồng nhớ lại lời căn dặn của lão Vương liền truyền lại y vậy cho Lăng Huyền.

"Ta đã biết. Nếu không còn gì các ngươi cứ đi làm việc của mình. Ở đây có ta trông chừng được rồi." Lăng Huyền nhìn đám dược đồng sốt ruột đi đi lại lại không khỏi đau đầu. Trời vừa tảng sáng Dược Môn liền bị đồ đệ ngoan nháo tới gà bay chó sủa người người bất an. Đã vậy bung thủ hiện tại còn chưa rõ sống chết. Cái thân già này của ông có khi bị nha đầu đó hỗn cho không còn chịu được nữa cũng nên.

"Vậy tiền bối. Để hai người ở lại nếu có gì căn dặn thì tìm bọn họ." Dược đồng nhìn cả viện đều là người cũng có chút không nói nên lời. Bọn họ ai cũng lo lắng thiếu chủ sảy ra chuyện tất cả bỏ dở công việc chạy tới đây. Nhìn sơ qua cũng được hai ba mươi người. Sắp chứa đầy cả viện rồi.



Để lại hai người rồi cả đám cho dù không yên tâm vẫn lần lượt rời đi. Cho dù thiếu chủ sảy ra chuyện cũng đã có các vị tiền bối lo lắng rồi. Dược đồng như bọn họ cũng không thể giúp ích được gì. Ở lại nhiều khi còn thêm phiền phức.

"Tiểu tử qua đây ngồi đi. Vết thương của ngươi chưa lành đáng ra vẫn nên tình dưỡng. Ngồi một chút tránh động đến vết thương." Lăng Huyền đi tới bàn đá dưới cây phong ngồi xuống rồi kêu hắn đi qua. Trước đây nơi này chỉ toàn là trúc, sau khi Minh Nguyệt vào ở liền trồng thêm một cây phòng ở góc sân. Vài năm trôi qua cây cũng đã lớn. Bàn trà cũng được đặt dưới gốc cây.

"Tiền bối. Khi nào nàng mới có thể tỉnh lại?" Long Nhật Hàn ngồi xuống đối diện Lăng Huyền tay nắm thành quyền cố gắng khống chế bản thân không cho mình xông vào căn phòng kia. Dù biết nàng ở trong đó không rõ sống chết nhưng hắn không thể làm gì được. Cảm giác bất lực này thật sự rất đáng sợ.

"Ta cũng không biết. Phải đợi lão Vương ra ngoài mới có thể biết được. Ngươi không cần lo lắng. Với y thuật của họ Vương kia chắc chắn không để nha đầu sảy ra chuyện đâu." Lăng Huyền nhìn về phía căn phòng đang đóng kín cửa buông lời trấn an hắn, cũng là trấn an chính bản thân mình. Nha đầu Minh Nguyệt này ở cũng bọn họ từ nhỏ tới lớn. Hiện tại nhìn nàng gặp nguy hiểm mà không thể làm gì khiến cho Lăng Huyền lo lắng không thôi.

"Tiền bối. Không biệt vị tiền bối bên trong kia là cao nhân nào. Liệu nàng có..." Long Nhật Hàn chờ đợi câu trả lời từ phía đối diện. Cho dù đoán được phần nào nhưng đó chỉ là phỏng đoán. Phải chính đối phương nói ra hắn mới có thể yên tâm.

"Hắn ta ư? Thế nhân liền gọi hắn là Độc Lão. Chưởng môn đời thứ hai mươi chín của Dược Môn. Cũng là sư phụ của nha đầu. Nơi này chính là Dược Môn bí bí ẩn ẩn trong lời đồn của người đời." Lăng Huyền uống một ngụm trà rồi nói ra thân phận của Vương Hoàng cho hắn biết. Nếu ông đoán không nhầm người này chính là phu quân của nha đầu Minh Nguyệt. Cũng không cần phải che dấu làm gì.

"Ra là vậy. Vậy tiền bối đây chính là Kiếm Thánh Lăng Huyền?" Long Nhật Hàn nói ra phỏng đoán của mình. Nghe đồn Độc Lão và Kiếm Thánh Lăng Huyền chính là tri kỉ. Nếu người kia là Độc Lão thì vị trước mặt này chính là Kiếm Thánh. Chẳng trách có thể dạy ra đệ tử xuất chúng như nàng.

"Tiểu tử ngươi tin tức cũng tốt lắm. Không sai, ta chính là Lăng Huyền. Cái danh Kiểm Thánh kia cũng chỉ là đồn đãi không đáng nhắc tới. Chính ra ta lại muốn biết thân phận của tiểu tử ngươi là gì. Chắc cũng không đơn giản đi." Lăng Huyền vuốt râu nhìn Long Nhật Hàn ném lại cho hắn một vấn đề. Cho dù đoán không lầm hắn chính là phu quân nàng thì lão vẫn rất tò mò thân phận tiểu tử này như nào mà có bản lĩnh có thể cướp được trái tim nha đầu kia về tay.

"Tiền bối quá lời. Vãn bối hậu duệ của Long Gia nhất tộc Long Nhật Hàn. Nguyệt Nhi hiện là thê tử của vãn bối. Phá Nhật kiếm cũng nằm trong tay vãn bối." Long Nhật Hàn cũng thành thật mà nói ra thân phận của mình.

"Phá Nhật kiếm nhận người của Long Gia làm chủ! Chẳng trách. Vậy Long Thiên có quan hệ gì với ngươi?" Lăng Huyền hứng thú mà hỏi lại. Hình như ông đã hiểu được huyền cơ trong chuyện này.

"Thưa. Long Thiên là phụ thân của vãn bối. Chẳng lẽ tiền bối và tiên phụ quen biết?" Long Nhật Hàn khó hiểu mà hỏi lại. Khi còn tại thế hắn cũng không nghe phụ hoàng nói gì về quen biết nhiều người trong giang hồ. Đặc biệt là người có thân phận như vị Kiếm Thánh này.



"Cũng có thể gọi là cố nhân. Chuyện này nói sau đi. Để ta bảo dược đồng đi hầm cho ngươi chút canh. Hai người họ e là còn lâu mới ra ngoài. Ngươi phải giữ tốt cái mạng mình trước đã." Sau khi làm rõ một số việc tâm tình của Lăng Huyền như được thả lỏng. Xác định được thân phận rồi nha đầu chắc chắn sẽ không sảy ra chuyện gì được. Có thể là tỉnh dậy muộn một chút thôi.

"Đa tạ tiền bối."

"À đúng rồi. Kiếm đâu, ta nhớ khi ngươi tới đây không hề có mang theo kiếm?" Nhớ ra vấn đề quan trọng Lăng Huyền không khỏi căng thẳng nhìn hắn mà hỏi.

Người ở đây nhưng kiếm không thấy. Nếu đánh rơi chính là lớn chuyện.

"Kiếm ư? Khi đó hai người chúng ta đều bị thương. Bởi vì quá lo lắng nên vãn bối cũng không để ý. Chắc là vẫn rơi ở chỗ đó. Hoặc là thuộc hạ cầm về rồi." Long Nhật Hàn nhớ lại tình huống khi đó mà nói. Bởi quá lo lắng nên hắn cả kiếm cũng không cầm mà chạy mất. Chắc đám người Chu Tước cầm hoặc vẫn ở chỗ đó. Dù sao kiếm nhận chủ hắn cũng không lo người khác lấy được.

"Không được. Ngươi lập tức cho người đi mang kiếm về đây. Sự việc trọng đại không thể chậm trễ." Lăng Huyền nghe hắn bâng quơ nói đơn giản vậy không khỏi có ý muốn đánh cho tên tiểu tử này một trận. Vật quan trọng như vậy cũng có thể nói ném là ném nói quên là quên. Tức chết lão rồi.

Không nói một lời Long Nhật Hàn lập tức đứng lên chuẩn bị rời đi. Hắn dự định sẽ tự mình quay lại tìm một chuyến. Nhìn ngữ khí của lão tiền bối Lăng Huyền sự việc hình như rất nghiêm trọng.

Ngay khi hắn đứng lên chuẩn bị rời đi thì bên. ngoài cửa lớn Bạch Hổ ưu nhã miệng ngậm hai thanh kiếm đi vào. Đi qua người hắn còn liếc nhìn với ánh mắt chế diễu.

Vẫn là Bạch Hổ nó suy nghĩ chu toàn vòng về lấy trước khi nam nhân kia kịp nhận ra. Đúng là nam nhân không được việc gì cả.

"Tiểu Bạch. Đa tạ." Nhìn thấy Tiểu Bạch mang kiếm về Long Nhật Hàn thở ra một hơi. Thật tốt quá.m, vậy là không cần vất vả bôn ba một hồi rồi.

Hai người một hổ ngồi ở đó đợi thời gian lẳng lặng trôi qua. Hơn một canh giờ, cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng mở ra. Vương Hoàng từ bên trong sắc mặt tái nhợt đi ra.