Hai người sau khi lôi lôi kéo kéo một hồi cuối cùng cũng chịu dừng lại. Minh Nguyệt không những không thể cấm hắn leo giường mà còn bị nam nhân này chiếm tiện nghi vài lần. Hết cách đành phải dung túng cho hắn. Ai bảo nàng nhận định hắn rồi chứ.
Thay xong y phục phu thê hai người liền tay trong tay đi ra ngoài. Cũng không ở lại Vương phủ mà lập tức cho người chuẩn bị xe ngựa vào cung.
Như thường lệ cấm vệ quân sau khi thấy xe ngựa treo cờ phủ Nhiếp Chính Vương lập tức nhường đường cho ngựa đi thẳng vào trong.
"Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương phi cầu kiến." Công công bên ngoài Càn Thanh cung thấy hai người Long Nhật Hàn xuống ngựa lập tức lớp tiếng bẩm báo.
Cửa lớn chính điện lập tức mở ra. Không cần nói cũng biết, đối với người đệ đệ này Hoàng Thượng Long Nhật Vũ luôn dung túng. Bình thường không có người ngoài huynh đệ bọn họ cũng không cần câu nệ lễ tiết mà ngồi xuống như huynh đệ bình thường. Không phải Hoàng Đế và Thần tử.
"Hoàng huynh. Hoàng thượng." Hai người đơn giản lên tiếng gọi vị Hoàng Đế đang vùi đầu trong đống tấu chương kia.
"Ừ hai phu thê đệ chờ trẫm một lát. Ghế đó tự ngồi. Tiểu An Tử mang trà cho Nhiếp Chính Vương cùng Vương phi." Hoàng thượng đơn giản phân phó vài tiếng rồi lại tiếp tục vùi đầu vào số tấu chương trước mặt.
Cái ghế này ai cũng muốn ngồi nhưng muốn ngồi lên đâu phải dễ. Nhìn thân làm Hoàng Đế hắn đây. Đêm không thể ngủ sớm. Ngày không thể dậy muộn chính cả cả ngày phê phê duyệt duyệt chỗ tấu chương này. Nương tử không được ôm. Nhi tử không được gặp. Nỗi khổ này đâu ai thấu chứ. Nhiều khi thật muốn như huynh đệ kia của hắn tay ôm nương tử xinh đẹp đi du sơn ngoạn thủy.
Thái giám Tiểu An Tử bưng tới trước mặt hai người mỗi người một ly trà sau đó lại về bên cạnh hoàng thượng đứng mài mực.
Long Nhật Hàn cùng Minh Nguyệt đều hiểu ý không làm ồn đến hoàng thượng.
Sau khoảng thời gian một ấm trà cuối cùng Hoàng Đế cũng ngẩng đầu lên khỏi đống tấu chương chất đống trước mặt.
"Được rồi. Hai phu thê đệ sớm vậy tới tìm ta có chuyện gì. Thật ngưỡng mộ các người thoải mái tự do không phải vất vả như trẫm a."
"Hoàng huynh thân là bậc Đế Vương sao có thể nói như vậy. Hôm nay chúng ta tới quả thực có chuyện muốn bàn với hoàng huynh."
Long Nhật Hàn nhìn hoàng huynh mình nói đầy ẩn ý. Còn không phải sao. Cái ghế này năm đó bọn họ sống chết nhường nhau không ai muốn nhận. Cuối cùng rơi xuống đầu huynh trưởng là Long Nhật Vũ. Còn Long Nhật Hàn làm một chức Vương gia nhàn tản. Thi thoảng rảnh rỗi sẽ cầm binh đánh trận. Ít ra còn vui vẻ hơn việc suốt ngày ngồi đây xem tấu chương.
"Có chuyện nói thì đi theo trẫm. Tiểu An Tử người ra ngoài canh cửa." Nói rồi hoàng thượng bước xuống khỏi án thư đi về phía sau tấm bình phong.
Phu thê hai người cũng lập tức theo sau. Tiểu An Tử nhanh chân chạy ra ngoài canh cửa không cho người khác làm phiền.
"Được rồi ngồi đi. Sẽ khống có kẻ khác nghe lén." Hóa ra bên trong Càn Thanh Cung có mật thất được giấu sau tấm hình phong.
Nơi này huynh đệ bọn họ dùng để bàn những chuyện cơ mật. Cũng là nơi Long Nhật Hàn ẩn thân sau những cuộc nói chuyện của Long Nhật Vũ với quan lại.
"Hoàng thượng. Chuyện của lão hồ ly kia Hàn đã nói với ta. Ta cũng có một vài manh mối. Lần này tới chính là muốn bàn bạc kế hoạch hoàn hảo với hoàng thượng.
Chuyện này e rằng chính hoàng thượng cũng không ngờ tới." Long Nhật Hàn không nói gì mà để Minh Nguyệt trực tiếp vào vấn đề.
"Được. Vương phi cứ nói, trẫm xin lắng nghe." Long Nhật Vũ cũng không bất ngờ gì về việc Minh Nguyệt có thể biết được chuyện này. Với thế lực của Phượng Gia không có có thể biết được một vài. Thân phận của Minh Nguyệt tuy hắn không rõ lắm nhưng chắc chắn không đơn giản như bẻ bên ngoài. Hơn nữa hắn có một người đệ đệ như vậy. Biết được cũng không có gì bất ngờ.
"Hoàng thượng quá lời. Một năm trước ta vô tình biết được tri phủ Ngô Khương quận phủ Bắc Thiên là người của lão ta. Nơi đó rồng rắn hỗn tạp lại là tuyến đường buôn bán qua lại nhộn nhịp. Núi cao hoàng đế xa không kịp bẩm báo cho hoàng thượng ta đã tự ý đào hố cho Ngô Khương nhảy vào. Một năm qua thu hoạch cũng không ít." Minh Nguyệt một lời nói ra vụ hố người của nàng năm đó. Ngô Khương chắc sẽ không nghĩ tới hắn vậy mà bị đào hố một năm không hề hay biết.
"Thật không nghĩ tới. Không biết Vương Phi dùng gì để hố tên Ngô Khương này." Long Nhật Vũ nghe nàng nói không khỏi giật mình. Hóa ra hắn đã bỏ qua một mắt xích quan trọng như vậy. Vị trí của Bắc Thiên quận phủ nói không trọng yếu thì không phải. Nơi đó chỉ cần biết tận dụng có thể dễ dàng thao túng được lượng lớn tài nguyên.
"Hoàng thượng biết thương nhân thiên tài Giang Thiếu Kỳ?" Minh Nguyệt không trả lời luôn mà hỏi lại hoàng thượng.
Long Nhật Hàn ngồi bên cạnh cũng hứng thú chăm chú vào câu chuyện.
"Trẫm biết. Người này như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Hành tung bất định nhưng một thân bản lĩnh trên thương trường không thể coi thường."
"Hoàng thượng nói đúng. Đó là nghĩa huynh của ta. Ta dùng thân phận của huynh ấy hố tên họ Ngô kia. Chắc chắn hắn sẽ không ngờ tới." Minh Nguyệt nhàn nhạt lên tiếng. Nghe thì đơn giản nhưng vào tai hai người còn lại đều toát lên vẻ nguy hiểm.
Tiểu thư Phượng gia vậy mà có quan hệ với thương nhân Giang Thiếu Kỳ. Còn là kết nghĩa huynh muội. Thân phận này không phải muốn có là có. Chẳng trách nàng lại biết nhiều như vậy.
"Vương phi cao tay. Trẫm bội phục." Lần này Long Nhật Vũ phải đứng dậy chắp tay tỏ vẻ thán phục thực sự. Bản lĩnh của nữ nhân này không nhỏ. Thật may là người nhà. Nếu là địch nhân chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
"Nàng nói cho ta nàng và hắn có quan hệ gì không?" Long Nhật Hàn lại tiếp tục ăn giấm tên họ Giang này. Thật không biết mấy năm qua nàng ở ngoài đã tiếp xúc với ít nhiều nam nhân.
"Chàng thôi đi. Ta đang nói chính sự." Minh Nguyệt trợn mắt nhìn Long Nhật Hàn đầy trách cứ.
"Haha không sao. Các ngươi cứ từ từ nói chuyện. Trẫm vui vẻ." Long Nhật Vũ nhìn phu thê đệ đệ mình không khỏi vui vẻ. Hắn không được ôm thê tử chính là ngứa mắt bọn họ ân ái. Đốt chút lửa cũng rất vui.
"Về ta xử lý chàng. Giờ bàn chuyện chính sự đi."
Ba người ở lại trong mật thất khá lâu. Tất cả để chuẩn bị một kế hoạch thật hoàn hảo chờ con mồi rơi vào.
Tới tận chiều muộn mới ghé cung Thái Hậu thăm người và ở lại dùng bữa tối.
Rất lâu rồi cả nhà bọn họ không ngồi cùng nhau như vậy. Bỏ qua thân phận hoàng tộc cao quý. Bây giờ bọn họ chỉ là một gia đình bình thường ngồi lại cùng nhau ăn bữa cơm. Kể cho nhau nghe vài câu chuyện.