Ba ngày sau trong phủ Nhiếp Chính Vương truyền ra tin thức Nhiếp Chính Vương gia cùng Vương phi ra ngoài du ngoạn. Nghe nói là phát hiện bảo vật gì đó trong
Hắc Sát sơn mạch nên hai người liền vào đó tìm về làm quà tặng Thái Hậu nhân dịp sinh thần của người.
Tin tức rất nhanh truyền đi khắp Thiên Long quốc. Ai cũng nói Nhiếp Chính Vương gia hiếu thuận sẵn sàng đi vào nơi nguy hiểm như Hắc Sát sơn mạch để chuẩn bị quà sinh thần Thái Hậu.
"Chủ nhân. Xác nhận tin tức là thật. Người đó đã lên đường rồi. Chỉ đơn giản mang theo vài hộ vệ không có binh mã."
Trong một căn mật thất một người bao trùm trong áo choàng đen cung kính đứng khom lưng bẩm báo. Người thần bí bên trên ngồi sau án thư quay lưng về phía hắc y nhân trong tay không ngừng vân vê tràng hạt.
"Cho người theo dõi nhất cử nhất động của bọn chúng. Sau khi đi vào Hắc Sát sơn mạch tìm cơ hội ra tay. Chỉ khi vào trong đó người của chúng ta mới có cơ hội toàn thắng. Tập hợp tử sĩ. Ta không muốn cơ hội lần này sảy ra bất cứ sơ xuất nào." Nắm chặt tràng hạt trong tay người thần bí phân phó hắc y nhân bên dưới.
"Thuộc hạ tuân lệnh."
"Lui ra." Lời vừa rứt hắc y nhân liền biến mất khỏi mật thất chỉ để lại một mình người thần bí ở lại.
"Long Gia, Long Nhật Hàn, Long Nhật Vũ để ta xem lần này các ngươi thoát như thế nào. Cả đời ta bị Long Gia các người coi không khác gì một con chó mà sai khiến. Ta sẽ khiến cả Long Gia các người diệt môn. Long Thiên ta sẽ cho ngươi thấy cơ đồ người dành được bị hủy hoại như thế nào. Đến cả ông trời cũng có mắt.
Cuối cùng ta cũng có cơ hội xuống tay. Haha..." Sau khi tự mình lẩm bẩm một hồi người thần bí kia liền cười lớn. Không biết người này có thâm thù đại hận gì với hoàng thất Thiên Long quốc mà trở nên điên cuồng như vậy.
Về phía phu thế Long Nhật Hàn và Minh Nguyệt bọn họ quả thật đang có kế hoạch mới. Sau khi rời khỏi kinh thành liền vào một quán trọ nghỉ ngơi qua đêm. Hai người cố tình tung ra tin tức để kẻ trong tối có hàng đồng. Quả nhiên không sai. Vừa ra khỏi kinh thành hạ người lập tức phát hiện có mấy cái đuôi theo dõi mình.
Đêm nay chính là cơ hội tốt để tránh khỏi tai mắt phía sau. Đêm đến bọn họ lập tức hoán đổi thân phận với người của mình đã được chuẩn bị trước. Long Nhật Hàn cùng Minh Nguyệt dịch dung thành bộ dạng của hai kẻ không thể bình thường hơn. Đổi lại có hai người thế thân được dịch dung thành bộ dạng của bọn họ. Hai người này đều được chuẩn bị trước đó điệu bộ sau khi đã cải trang lên giống tới tám phần mười là thật. Nhìn hình thường không thể phân biệt được là hàng giả.
Sáng hôm sau đội ngũ vẫn coi như không có chuyện gì sảy ra tiếp tục lên đường đi Hắc Sát sơn mạch. Để tránh thân phận Long Nhật Hàn và Phượng Minh Nguyệt giả bị phát hiện bọn họ liền đổi chuyển sang ngồi xe ngựa. Còn Long Nhật Hàn và Minh Nguyệt thực sự vẫn ở lại quán trọ chờ đoàn người rời khỏi.
Sau khi mấy cái đuôi không mấy thiện ý kia bám theo hai người thế thân bọn họ liền chuẩn bị bước tiếp theo.
"Hàn, chúng ta liền làm theo kế hoạch. Tách nhau ra tại đây. Chàng đi chuẩn bị người của chàng. Ta sẽ liên lạc với Giang đại ca chuẩn bị kế hoạch." Minh Nguyệt vừa bôi bôi chát chát gì đó lên mặt vừa nói chuyện với nam nhân đang hậm hực ngồi ở bàn kia.
"Có thể không cần tách nhau ra sao? Ta chính là không muốn. Hai chúng ta mấy năm nay tách nhau ra còn chưa đủ sao?" Nam nhân bất mãn lên tiếng. Không biết sao hắn lại đồng ý cái kế hoạch quái gở này nữa. Vừa mới thân mật với thê tử được mấy ngày liền bị tách ra. Nhiếp Chính Vương gia chính là không muốn.
"Không thể. Tách ra sẽ thuận tiện hơn. Chàng làm việc của chàng ta làm chuyện của ta. Sau khi giải quyết được mối họa này chúng ta liền không rời xa nữa. Được không?" Nữ nhân thu dọn một chút rồi tiến lại chỗ nam nhân ngồi vào lòng an ủi. Nàng cũng đâu có muốn nhưng thân phận của nàng chính là không tiện để hắn đi theo. Rất rắc rối.
Nam nhân thuận thế ôm lấy nữ nhân trong lòng tì cằm lên vai nàng mà thở dài. "Đồ không có lương tâm. Nàng cứ vậy mà nhẫn tâm ném ta đi sao? Không luyến tiếc sao?"
"Luyến tiếc. Nhưng không thể làm khác. Sau khi giải quyết xong chuyện này ta liền thành thật ở bên cạnh chàng không đi đâu nữa. Còn không được sao." Minh Nguyệt nghiêng mặt nhìn gương mặt lạ lẫm bên cạnh không khỏi tiếc nuối. Ai lại muốn trong thời kì hạnh phúc như bọn họ mà phải tách nhau ra chứ. Đáng tiếc kế hoạch lần này không được phét có sai xót. Nếu không liền đổ sông đổ biển. Kẻ địch một khi đánh hơi được liền hỏng chuyện.
"Thật không muốn tách ra. Phu quân nàng rất buồn." Nói rồi nam nhân còn giả bộ kéo tay nữ nhân đặt lên ngực tỏ vẻ rất khổ sở.
"Phu quân ngoan. Xong chuyện liền bù cho chàng có được hay không." Nhìn hành động trẻ con này nàng không khỏi dở khóc dở cười. Đây đâu còn hình tượng
Nhiếp Chính Vương gia anh dũng lạnh lẽo thường ngày nữa.
"Nàng nói xem bù thế nào?" Nam nhân mắt sáng rõ nhìn người trong lòng hỏi.
"Chàng muốn thế nào liền thế đó." Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước hạ xuống môi nam nhân. Thế nhưng khi đang chuẩn bị rời đi liền bị giữ lại. Một hồi công thành đoạt đất qua đi nữ nhân mệt mỏi dựa vào lòng nam nhân mà lấy lại hơi thở.
"Nương tử, nàng hứa phải đền bù cho tướng công." Nam nhân không quên nhắc lại lần nữa.
"Được. Hứa đền cho chàng. Không còn sớm nữa chúng ta phải đi thôi." Nữ nhân trườn ra khỏi lòng nam nhân mà chỉnh trang lại y phục có chút lộn xộn của mình.
"Nếu chàng còn muốn ở lại thì cứ việc. Ta phải đi trước." Nhanh chóng hôn một cái lên môi nam nhân tạm biệt rồi chuồn khỏi phòng
"Hẹn tháng sau tại Nam Cung.." Trước khi bóng người hoàn toàn biến mất còn vọng lại tiếng nói từ đằng xa.
Long Nhật Hàn nhìn nữ nhân chạy còn nhanh hơn thỏ kia không khỏi cười khổ. Chẳng lẽ nàng sợ hắn ăn thịt nàng hay sao mà trốn nhanh đến vây? Dù sao thịt cũng thịt rồi...