Ngón tay mảnh khánh thon dài lướt dọc sống mũi nam nhân. Chiếc mũi cao thẳng nhẵn mịn còn thẳng hơn cả con đường nàng đang đi nữa. Càng nhìn dung mạo trước mặt này Minh Nguyệt càng thấy tiếc nuối. Sao không sớm một chút bỏ người này vào túi cất làm của riêng chứ? Hình như nàng để quên bảo vật rồi thì phải.
Nhìn gương mặt đang ngủ đầy trầm ổn trước mặt Minh Nguyệt không thể tưởng tượng được lại là cùng một người với kẻ đêm qua đòi hỏi nàng vô số lần tới khi trời gần sáng mới tha cho nàng.
"Nghĩ gì mà thất thần vậy? Còn sớm sao không ngủ thêm?" Bàn tay đang làm loạn trên mặt bị bắt lấy. Long Nhật Hàn mới sáng sớm đã bị bàn tay trên mặt chọc chọc nhột mà tỉnh dậy. Bắt lấy bàn tay hư hỏng trên mắt kéo xuống hôn một cái rồi nắm chặt trong lòng bàn tay. Tay còn lại vươn lên trống nghiêng đầu nghiêm túc nhìn nữ nhân trong lòng còn có ý đồ nghịch ngợm này.
"Ta đang nghĩ xem mấy năm nay chàng có để cho nữ nhân khác bò lên giường hay không?" Minh Nguyệt nghiêm túc nhìn gương mặt nam nhân đối diện mà ném ra một vấn đề.
Quả thật với người như hắn muốn có bao nhiêu nữ nhân mà không được.
Nam nhân thời đại này kẻ có chút địa vị ai mà không tam thế tứ thiếp, thông phòng vô số.
Mà Long Nhật Hàn hắn. Luận dung mạo có dung mạo. Luận bản lĩnh có bản lĩnh. Luận thân phận lại càng không phải nói tới. Chỉ dưới một người trên cả vạn người.
Nam nhân như vậy chính là rất cả nữ nhân trong thiên hạ đều muốn có được.
Chính là nghĩ tới thời gian không có nàng hắn liền leo lên giường của nữ nhân khác. Minh Nguyệt chính là khó chịu trong lòng. Nam nhân mà Phượng Minh Nguyệt nàng đã nhận định chỉ có thể là của riêng nàng. Kẻ khác đừng hòng mơ tưởng đến. Cả cửa sổ cũng đóng. Nàng chính là muốn nam nhân của mình phải sạch sẽ. Một hạt cát cũng không thể có trong mắt.
"Nàng nói thử xem có hay là không có?" Long Nhật Hàn không trực tiếp trả lời mà ném lại vấn đề này cho nàng. Hắn thật không hiểu mới sáng sớm tại sao lại hỏi những vấn đề không phù hợp như vậy. Trước đây Phụ Hoàng nói không sai. Nữ nhân chính là khó hiểu như vậy.
"Chỉ cần chàng dám cho nữ nhân khác bò lên giường hoặc là có gan bò lên giường của nữ nhân khác. Vậy liền cút xuống khỏi giường của ta." Minh Nguyệt tức giận rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp của hắn mà giận dỗi quay lưng lại với nam nhân đằng sau.
Hừ. Nam nhân thối không trả lời câu hỏi của nàng. Nếu để nàng biết hắn không sạch sẽ. Vậy liền lập tức đá bay xuống giường không cho phép trèo lên nữa. Coi như nàng bị chó cắn đi.
Long Nhật Hàn nhìn bóng lưng nữ nhân đang giận dỗi trước mặt cũng không khỏi cười khổ. Thật không biết trong cái đầu nhỏ của nàng nghĩ gì. Mới vừa rồi còn rất vui vẻ chọc phá hắn ngủ liền lập tức có thể trở mặt không nhận người như vậy. Trong khi vấn đề này là nàng đưa ra.
Bất quá hắn chính là thích nàng như vậy. Nàng liền để ý hắn, coi hắn như bảo bối mà cất giữ không cho nữ nhân khác có ý đồ bất chính có thể nhòm ngó được.
"Phượng Minh Nguyệt nàng nghe những lời ta nói cho rõ. Long Nhật Hàn ta trước giờ chỉ có duy nhất một nữ nhân đó là Phượng Minh Nguyệt. Ngoài ra không có một nữ nhân nào khác. Trước đây không có, bây giờ không có, sau này cũng không có. Chỉ có duy nhất mình nàng." Kéo người đang giận dỗi kia lại Long Nhật Hàn vùng lên đè ép nàng trực tiếp phải đối mặt với hắn. Một lời nói cho rõ ràng để tránh nàng lại suy nghĩ lung tung. Rồi lại giận dỗi với hắn tiếp.
"Chàng nói không có nữ nhân khác. Vậy mấy năm qua chàng sống thế nào? Không bị nghẹn sao?" Nghe hắn nói mình chưa từng có nữ nhân khác nàng không khỏi tò mò.
Chẳng lẽ thực sự có thể nhịn được lâu vậy sao? Chẳng phải nam nhân ở thời đại này đều được dạy dỗ chuyện đó từ khi còn rất nhỏ. Hoàng tộc lại càng coi trọng vấn đề này.
"Cũng không phải không thể nhịn. Trước đó không có hứng thú với nữ nhân. Sau khi nhận định nàng rồi liền thủ thân như ngọc. Thật không biết trong cái đầu nhỏ của nàng có thể nghĩ được những chuyện gì nữa." Long Nhật Hàn hết nói nổi chỉ có thể nghiêm túc giải thích cho nàng hiểu.
"Chàng nói không hứng thú với nữ nhân. Vậy trước đó chàng..." Chưa để nàng nói hết câu "thích nam nhân" Long Nhật Hàn đã nhanh chóng khóa môi nàng lại không cho luyên thuyên nữa. Để nàng nói một lúc nữa có khi hắn sẽ thành đoản tụ thật mất.
"Không cho ăn nói linh tinh. Ta chỉ thích nàng, không thích người khác. Thế gian này duy nhất Long Nhật Hàn chỉ cần Phượng Minh Nguyệt." Lời nói hàm hồ qua kẽ răng. Nụ hôn không có dấu hiệu dừng lại mà ngày một trầm luân.
"Ta chỉ tò mò một chút..." Minh Nguyệt vừa đáp lại nụ hồn bá đạo vừa thều thào ra từng câu khó khăn.
"Vậy liền chứng minh cho nàng thấy." Bàn tay bắt đầu không an phận lần mò khắp nơi trên cơ thể nàng. Hai người trên người chỉ có trung y đơn giản chẳng mấy chốc đã bị cởi xuống lần nữa.
"Khó chịu..."
"Hình phạt cho nàng dám nghi ngờ phu quân mình..."
"Ummm..." Chẳng được bao lâu đằng sau tấm rèm đã vang lên âm thanh khiến người khác mặt đỏ tim đập.
Vậy mới nói không nên trêu trọc nam nhân vào sáng sớm. Nhất là nam nhân bị cấm dục nhiều năm.
Minh Nguyệt bị đòi hỏi vô số lần tới tận giờ ngọ mới có thể xuống khỏi giường.
Mấy lần nha hoàn tới đều thấy cánh cửa phòng đóng chặt liền tự giác lui ra ngoài không dám làm phiền.
"Long Nhật Hàn chàng khốn kiếp. Đau chết ta rồi." Minh Nguyệt nhìn một thân toàn là dấu vết do người nào đó không chút lưu tình để lại không khỏi tức giận.
Nàng thể từ giờ sẽ không trêu vào nam nhân cấm dục này nữa. Bây giờ toàn thân đau nhức. Cảm giác như cả trăm chiếc xe ngựa chạy qua người vậy.
Long Nhật Hàn nằm phía sau nghe nữ nhân phàn nàn mà không kiềm được vui vẻ vùng dậy từ đằng sau ôm lấy Inữ nhân đang nói không ngừng vào lòng hôn một cái lên môi nàng.
"Lỗi tại ta. Ta liền mặc nàng xử trí có được không."
"Cấm chàng một tháng không được bò lên giường của ta."
"Không thể."