Nhật Nguyệt Kết Duyên

Chương 133: Động phòng




"Hàn, chàng làn gì vậy. Muốn đưa ta đi đâu?" Minh Nguyệt sau khi được hắn ôm lên liền có một tấm khăn phủ lên đầu che mất đi tầm nhìn của nàng. Trong bóng tối cảm giác đặc biệt nhạy cảm. Màn đêm tĩnh lặng bao phủ bên ngoài, bên tai vàng lên thanh âm bước chân của Long Nhật Hàn vững vàng từng bước tiến về phía trước.

" Một lát nữa nàng sẽ biết." Không trả lời câu hỏi của nàng hắn vẫn ôm nàng thật chặt tiến về phía trước.

"Két.." Âm thanh mở cửa vang lên. Hóa ra hắn ôm nàng về phòng. Thế nhưng không biết sao lại cứ tỏ vẻ thần thần bí bí. Còn che mắt nàng lại không cho nàng nhìn thấy gì.

Nhấc chân bước vào phòng rồi đi tới bên cạnh giường lớn ngồi xuống. Minh Nguyệt cứ như vậy mà bị hắn ôm ngồi trên đùi. Cảm giác được người ngồi xuống nàng liền muốn vén tấm khăn vương víu trên đầu nàng xuống. Thế nhưng tay vừa chạm vào góc khăn đã bị một bàn tay ấm áp giữ chặt.

"Khoan đã. Nếu nàng kéo khăn ra nàng sẽ phải tự chịu trách nhiệm." Hơi thở thì thầm bên tai nàng nóng rực. Hình như Minh Nguyệt đã phần nào đoán được ý đồ của hắn.

"Vậy chàng giúp ta bỏ nó ra." Minh Nguyệt rất vui vẻ hợp tác với trò vui này của hắn.

"Vậy nàng phải chịu trách nhiệm với ta?"

"Được. Ta sẽ phụ trách với chàng." Nghe hắn nói vậy nàng rất sảng khoái đáp ứng. Dù sao cũng là người của nàng. Có hay không thì nàng cũng phụ trách tới cùng.

Bàn tay nhỏ mềm mại trượt khỏi bàn tay ấm áp. Góc khăn được vén lên. Phòng ngủ của nàng vậy mà được trang trí thành tân phòng rồi.

Nhìn tất cả trước mắt Minh Nguyệt không khỏi khó hiểu nhìn Long Nhật Hàn hỏi: "Sao chàng không nói trước với ta?" Giọng nói lạnh nhạt ánh mắt cũng không chút giao động.

Long Nhật Hàn nhìn biểu cảm của nàng không khỏi thất vọng. Hình như nàng không thích chuyện này. Hắn kì công cho người chuẩn bị mọi thứ. Nhưng thái độ này của nàng không khỏi làm hắn bị đả kích.

"Ta không cố ý giấu nàng. Nếu nàng không thích ta liền cho người dẹp đi." Không còn sự hào hứng ban đầu nữa thay vào đó là sự lạnh lẽo ngày thường. Hình như hắn thật sự thất vọng với thái độ của nàng.

"Ừ, cho người dọn đi ...Nhưng là ngày khác." Minh Nguyệt mỉm cười nhìn nam nhân mặt than trước mặt. Thái độ của người này thay đổi cũng thật nhanh. Mới vừa rồi còn hào hứng bắt nàng phụ trách bây giờ lại trưng ra cái bộ mặt lạnh đó làm gì chứ. Không thú vị.



"Y của nàng là..." Chưa kịp để hắn nói xong Minh Nguyệt đã lấy tay che môi hắn lại không cho nói tiếp.

"Chàng muốn làm thế nào thì làm như thế."

"Được." Đáp gọn một lời liền ôm nàng lần nữa đứng lên đi tới bàn ngồi xuống. Trên bàn đã đặt sẵn hai ly rượu và một tháp nhỏ các loại hoa quả.

"Nàng biết vì sao ta luôn không chạm vào người nàng không?" Một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Minh Nguyệt lại hiểu rõ hàm ý trong câu nói đó.

Lười trả lời câu hỏi ấu trĩ này của hắn nàng nhướn mi nhìn đồng đồ đã vày sẵn trên bàn và căn phòng được trang hoàng lại không khác gì tân phòng này tỏ ý nàng biết hết rồi. Nàng biết người ở thời đại này rất coi trọng chuyện đó. Thật không nghĩ hắn cũng cố chấp trong chuyện này như vậy.

Quả thật lần thành thân đó mơ mơ hồ hồ mà bị nàng ném đi mất một nửa trình tự. Tới cả bước cuối cùng hai người cũng chưa. Nói đi nói lại đây đúng là lỗi của nang.

"Thông minh. Ai bảo nàng lần trước thành thân liền tự ý tháo mũ phượng cởi hỷ phục xuống. Ta chính là bắt đền nàng." Nói rồi hắn còn tỏ vẻ như kiểu bản vương đây tức giận rồi. Mau tới an ủi bản vương mau lên.

"Là lỗi của ta. Ta liền đền cho chàng còn không được sao?" Nâng má hắn lên nhanh chóng thơm một cái thật nhanh rồi lập tức chốn đi. Sợ là chậm một chút liền bị bắt được.

"Chàng nói xem rượu này có nên uống hay không?" Nói rồi Minh Nguyệt vươn tay lấy ly rượu trên bàn tới trước mặt hắn lắc lắc đùa giỡn.

"Không cho phép nàng từ trối." Đùa sao hắn cố ý chuẩn bị như vậy nàng còn hỏi có nên hay không nên? Nhiếp Chính Vương gia nổi giận thật rồi.

Nói là không cho nàng từ trối nhưng hắn vẫn cứng đầu không chịu nâng chén rượu lên. Hết cách Minh Nguyệt đành phải dỗ dành phu quân đại nhân theo cách riêng của nàng rồi.

"Cách..." Âm thanh hai chiếc ly chạm nhau. Chưa kịp để Long Nhật Hàn phản ứng kịp nàng đã đổ dồn hai ly rượu vào nhau rồi một ngụm ngập lấy. Kéo mặt nam nhân lại rồi in môi mình lên môi hắn. Rượu trong miệng cứ như vậy truyền qua rồi nuốt xuống.

"Nàng..?" Hắn bị hành động mạnh mẽ này của nàng làm cho nói không nên lời. Không nghĩ tới nàng sẽ dùng cách này để uống rượu hợp cẩn.

"Nàng..?" Hắn bị hành động mạnh mẽ này của nàng làm cho nói không nên lời. Không nghĩ tới nàng sẽ dùng cách này để uống rượu hợp cẩn.



"Không được sao?" Minh Nguyệt thích thú nhìn gương mặt ngờ nghệch của hắn mà vui vẻ.

"Được." Đêm nay hắn chính là bị nàng làm cho đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Ngày thường nàng sẽ không chủ động như vậy. Dự định hắn sẽ làm cho nàng bất ngờ nhưng không ngờ người bất ngờ cuối cùng lại là hắn.

"Thưởng cho chàng." Với tay lấy một quả táo đỏ trên tháp đưa vào miệng rồi lần nữa tìm tới môi hắn hôn xuống. Quả táo đỏ cứ như vậy truyền qua truyền lại giữa môi lưỡi hai người.

Sau khi chơi đùa đủ rồi liền một ngụm cắn đút đôi quả táo, hai đôi môi liền tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc.

Long Nhật Hàn hơi thở gấp gáp, ánh nóng rực nhìn nữ nhân không ngừng chơi đùa mình trong lòng. Hình như hôm nay hắn mới thấy được một mặt khác của nàng.

Chủ động và cuồng nhiệt.

"Vừa lòng với lễ vật này của ta sao?" Minh Nguyệt ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn đến mức chân lông toàn thân Long Nhật Hàn đều dãn nở.

"Không vừa lòng." Vừa rứt lời Long Nhật Hàn liền chuyển từ bị động sang chủ động lần nữa tìm đến môi nàng mà gặm nhấm. Hôn một hồi đôi tay liền bắt đầu không an phận chạy tán loạn trên người nạng.

Áo bào bên ngoài rơi xuống đôi chân thon dài liền đứng lên bế bổng nữ nhân trong lòng đi tới giường lớn.

"Tắt đèn?"

"Khong muon."

"Được. Chiều theo ý chàng."

Một khắc đêm xuân tựa ngàng vàng. Màn che buông xuống che lấp đi cảnh xuân vô tận bên trong.