"Thứ lỗi cho vi thần được hỏi Vương phi thêm một câu. Không biết đan dược này Vương phi từ đâu có được. Đan dược của Dược Môn người ngoài rất khó có được.
Hơn nữa còn là loại trân quý như Bách Độc Đan đây. Vi thần hỏi không phải mong Vương phi thứ tội." Tống thái y hướng về phía nàng chắp tay tỏ ý thỉnh tội. Thật sự ông rất tò mò không biết vị Vương phi này lấy đâu ra đan dược tốt như vậy.
Không riêng gì Tống thái y. Đa số mọi người có mặt ở đây đều hướng ánh mắt chờ mong về phía nàng chờ đợi câu trả lời. Bọn họ trăm phương nghìn kế cầu Dược Môn nhưng đều không có kết quả. Nay gặp người tùy tiện đưa ra đan dược trân quý như vậy không khỏi cảm thấy cả người như bị thiêu đốt. Nói trắng ra trên dưới
Thiên Long quốc không mấy ai hiểu rõ vị Vương phi thần bí này của Nhiếp Chính Vương là người như thế nào.
Nàng từ nhỏ liền mất tích. Đến khi trở về liền gả cho Nhiếp Chính Vương. Sau đó lần nữa biến mất vài năm. Cho dù có muốn điều tra kĩ một chút cũng không có cơ hội. Chưa kịp tra thì người đã lại biến mất rồi.
Ngay cả hoàng thượng Long Nhật Vũ cũng không khỏi tò mò chờ nàng giải thích. Hắn cũng không hiểu hết được vị Vương phi này của đệ đệ mình
"Không giấu gì Hoàng thương, Tống thái y.
Đan dược này ta chính là lấy ở chỗ dược môn. Chuyện phải kể tới mấy năm trước sau khi gả vào Vương phủ không lâu ta liền phát hiện bản thân có bệnh trong người. Thời gian qua chính là ra ngoài cầu thầy trị bệnh. May mắn gặp được người của Dược Môn ra tay cứu giúp. Đan dược này được Môn chủ Dược Môn tặng lại bởi vì có duyên gặp mặt."
Nhân cơ hội Tống thái y hỏi Minh Nguyệt liền tùy tiện bịa ra câu chuyện hữu duyên của mình. Nàng lên núi trị bệnh là sự thật. Còn đan dược tùy tiện tìm cái lý do cho bọn họ là được rồi.
Nghe nàng giải thích đám người không khỏi vỡ lẽ. Hóa ra tin đồn bên ngoài đều là giả. Vương phi bởi vì ra ngoài trị bệnh nên mới không xuất hiện. Lời vừa ra lập tức đập tan nghi ngờ trong lòng mọi người.
Nói đi cũng phải nói lại. Vận khí của Vương phi chính là rất tốt. Vậy mà có thể gặp được người của Dược Môn lại còn được tặng đan dược. Phúc phận này ai trong thiên hạ cũng muốn có được cả.
Thế nhưng bọn họ đâu biết thân phận thực sự của nàng. Nếu biết không trừng sẽ lập tức điên cuồng cũng nên.
"Đã là đan dược của Vương phi được tặng vậy Duệ nhi nhận không phải là không hợp lý sao. Hắn còn nhỏ như vậy cũng không thể phục dụng. Bằng không liền trả lại cho Vương phi thì hơn." Hoàng thượng biết được mức độ trân quý của đan dược không khỏi tỏ ý muốn trả lại. Nếu hắn nhận không trừng tên đệ đệ coi nương tử như mạng kia của hắn sẽ lại không để yên cũng nên.
"Hoàng thượng không cần bận tâm. Đây là lễ gặp mặt ta tặng cho tiểu hoàng tử. Đợi hắn lớn một chút liền có thể sử dụng. Ta giữ lại cũng không có tác dụng gì. Ta tin chàng sẽ bảo vệ tốt cho ta. Không cần dùng tới đan dược đó." Nói rồi tay Minh Nguyệt bên dưới bàn tự nhiên mà luôn vào lòng bàn tay Long Nhật Hàn nắm thật chặt.
"Hoàng huynh cứ nhận lấy. Nàng nói lễ vật liền là lễ vật. Vương phủ của ta cũng không lo lắng sẽ không bảo vệ được nàng." Long Nhật Hàn im lặng từ đầu tới giờ cũng chịu lên tiếng.
"Vậy trẫm thay mặt Duệ nhi nhận lấy vậy." Hoàng thượng nghe hai người nói vậy cũng đành nhận lấy. Hắn hiện chỉ có mỗi một nhi tử là Long Duệ thực sự cũng có điều lo lắng. Rất nhiều kẻ có ý đồ bất chính với cái hoàng vị này của hắn. Duệ nhi đều có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
"Chúng thần chúc mừng Hoàng thượng. Tiểu hoàng tử vạn phúc." Chúng thần bên dưới đồng thời lên tiếng chúc mừng. Nhìn một màn đưa đẩy vừa rồi mà nuối tiếc không ngừng. Sao đan dược trân quý như vậy không rơi vào tay bọn họ chứ. Có đan dược như vậy không khác nào có thêm một cái mạng trong tay.
"Thôi được rồi chúng khanh ở lại tiếp tục yến tiệc. Cũng muộn rồi trẫm nên trở về cho Duệ nhi nghỉ ngơi. Hắn còn nhỏ không chịu được lăn lộn." Hoàng thượng thấy thời gian không còn sớm nữa đành trở về cung trước. Nhìn nhi tử không ngừng gật gù trong lòng Hoàng hậu không khỏi có chút buồn cười. Cũng thật thương hắn.
"Cung tiễn Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương."
"Hoàng huynh, Hoàng tẩu đi thong thả."
Sau khi Hoàng thượng cùng Hoàng hậu rời đi yến tiệc lại tiếp tục. Ca cơ vũ nữ không ngừng ca múa tới tận khuya mới kết thúc. Đoàn người lục tục rời khỏi Nhiếp Chính Vương phủ ai về nhà người đó.
Vương phủ một hồi ồn ào náo nhiệt sau khi người rời đi hết lại trở về dáng vẻ yên tĩnh thường ngày.
Trong suốt buổi tiệc Long Nhật Hàn trong mắt chỉ có Minh Nguyệt. Thỉnh thoảng tiếp chuyện quan lại rồi lại chuyên tâm gắp đồ ăn cho nàng. Ca có vũ nữ động lòng người không ngừng biểu diễn cũng không làm hắn liếc mắt lấy một cái.
"Hàn, chàng nói xem những mĩ nữ vừa rồi có xinh đẹp hay không?" Hai người đang tay trong tay tản bộ tiêu thực bất ngờ Minh Nguyệt lên tiếng hỏi.
"Không biết. Không nhìn thấy, chỉ có nàng." Sợ nàng hiểu lầm hắn lập tức giải thích.
"Ta thấy bọn họ đều rất xinh đẹp a." Nghe câu trả lời của hắn nàng không khỏi vui vẻ lên tiếng trêu ghẹo.
"Hừ. Nàng hư." Bị nàng trêu ghẹo hắn tức giận búng mũi nàng một cái. Hắn đặc biệt cảm thấy từ ngày bọn họ gặp nhau nàng thường xuyên biểu hiện ra tính cách trẻ con. Sẽ làm trò trêu ghẹo hắn. Cũng sẽ học cách ăn vạ bắt hắn phải dỗ dành. Bất quá hắn vui vẻ chấp nhận.
"Đau. Thổi." Quả nhiên không sai nàng bị búng mũi lập tức dở thói làm nũng.
"Được, thổi cho nàng." Cúi xuống thổi thổi chóp mũi không chút dấu hiệu nào là đỏ lên. Sau đó liền đổi vị trí hạ một nụ hôn xuống môi nàng
Hai bóng người quấn quýt một lúc sau mới chịu tách nhau ra. Trống trán mình lên trán nàng với ánh nhìn đầy ý vị.
"Đi, ta có bất ngờ cho nàng." Không cho nàng phản ứng kịp đã ôm bổng nàng lên rồi cất bước rời đi.