Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 687




Ông chủ hờ hững cắt xuống, dùng nước dội vào một chút, lập tức ngây ngẩn cả người.

“Thấy màu xanh rồi!” Bên cạnh có người ngạc nhiên kêu to lên: “Thế mà lại ra ngọc rồi kìa.”

Anh ta vừa kêu lên như vậy, người xung quanh lập tức lũ lượt xông tới, có người biết nhìn hàng thì lập tức mở to hai mắt, hoảng sợ nói: “Là xanh đế vương, vậy mà lại là xanh đế vương.”

Bên trên khối đá hiện lên một mặt màu xanh biếc, một màu xanh đậm hoàn toàn tương tự màu lam của ngọc lục bảo, giữa màu xanh lá lại hiện lên chút xanh dương, nhưng không nghiêng về sắc tố đó.

Màu xanh đế vương chính là phỉ thúy có màu đẹp nhất, cũng có giá trị cao nhất trong các loại ngọc, cũng được xưng là “xanh ngọc lục bảo”, màu xanh biếc vô cùng đẹp, xanh biếc như mỡ đông, cho nên cũng bắt đầu có người đi tới để xem ngọc rồi.

Ông chủ trung niên hối hận tới mức xanh ruột, tảng đá kia chỉ là một vật liệu vụn còn lại, vậy mà bên trong lại có ngọc màu xanh đế vương, nếu ông ấy mở ra thì tốt biết mấy, dù sao những tảng đá kia cũng dùng có mấy chục nghìn để nhập về, nếu sớm biết như vậy ông ta sẽ tự mình mở rồi.

“Cô gái, tảng đá kia của cô, tôi ra giá hai mươi mốt tỷ mua lại, cô thấy thế nào?” Bên cạnh có một người đàn ông, bộ dáng như ông cụ non nói.

Tôi đang muốn nói chuyện, nhưng bên cạnh lại có người khuyên: “Cô gái à, mặc dù cái này mở ra là ngọc đế vương, nhưng nói không chừng chỉ là cái vỏ bên ngoài thôi, như vậy thì giá trị cũng còn gì nữa rồi, hay là cô cứ bán đi cho rồi.”

Cái gọi là vỏ ngọc bên ngoài chính là sẽ có một tầng phỉ thúy bên ngoài thật mỏng, nhưng phỉ thúy ít như vậy thì giá trị không cao.

Tôi cười nói: “Không sao, cứ tiếp tục mở đi.”

Ông chủ trung niên thu hồi vẻ mặt ghét bỏ trước đó, cẩn thận từng li từng tí mở đá, ông ta cũng hơi sợ, nếu một khối phỉ thúy đế vương như vậy mà ông ta lại làm hỏng trước mặt mọi người, không nói tới tiền bồi thường mà ngay cả tên tuổi của ông ta cũng đi tong theo đó luôn mất.

Trong lúc nhất thời, chuyện cược đá mở ra ngọc đế vương đã truyền đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cũng có rất nhiều ông chủ cửa hàng không thèm quan tâm chuyện làm ăn của mình, hào hứng chạy tới xem náo nhiệt.

Theo động tác cẩn thận mở đá của ông chủ trung niên, một khối phỉ thúy đế vương lớn chừng quả đấm lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.

Có những người mắt tinh, lập tức cao giọng thốt lên: “Vậy mà còn là pha lê nữa chứ.”

Trong số những loại ngọc phỉ thuý khác, ngọc pha lê đế vương chính là loại đứng đầu, thượng phẩm trong thượng phẩm.

Ánh mắt của mọi người ở đây càng thêm đỏ lên vì ghen tị.

Tôi hơi nheo mắt lại, xem ra Nguyệt Hy chỉ ăn hết linh khí của nó mà thôi, chứ chất nước thì không bị ảnh hưởng gì nhiều.

“Cô gái, khối này chính là ngọc pha lê đế vương, cô muốn bán bao nhiêu?” Một người mặc áo theo kiểu Tôn Trung Sơn, đầu đội mũ lưỡi trai đi tới, ôn hòa hỏi.

Tôi cười nói: “Nếu ngài muốn mua, vậy mời ngài ra giá đi.”

Ông cụ kia sờ râu của mình ngẫm nghĩ, rồi nói: “Tôi ra giá sáu mươi tỷ, cô thấy thế nào?”

Bên cạnh có một người mặc âu phục, đi giày da cười nhạo nói: “Ông chủ Hà, ông cũng đừng bắt nạt cô gái nhỏ người ta không biết gì, một khối pha lê loại đế vương như vậy mà ông chỉ ra giá sáu mươi tỷ. Cô gái nhỏ, cô đừng để ý tới ông ấy, tôi ra giá một trăm tám mươi tỷ.”

“Tôi muốn nói chính là hai người các người đều đang muốn bắt nạt người ta đấy.” Một người khác lại nói: “Tôi ra giá hai trăm bốn mươi tỷ.”

“Ông chủ Trương, lại là ông, sao mỗi lần tôi muốn đồ vật gì, ông cũng đều chặn tôi lại vậy.”