Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 686




Tôi mở mắt dương, phát hiện bên trong đá gốc tràn ngập linh khí, tôi thấp giọng hỏi: “Nguyệt Hy, còn thích ăn linh khí à?”

Nguyệt Hy nói: “Cái đó rất thơm, giống như kem vậy ạ.”

Tôi hiểu được, oán quỷ là bữa ăn chính, còn linh khí là món điểm tâm sau khi ăn cơm.

Con bé này thật cũng khó nuôi đấy.

Tống Anh cho tôi một ánh mắt, nói: “Em đi xem sao.”

Cô ta đi về phía trước, ngồi xổm trên mặt đất, lướt nhìn tỉ mỉ xem tất cả số đá tảng đó một lần.

Ông chủ tiệm Chung Lạc là một người đàn ông trung niên, mặc một cái áo sơ mi màu lam, bụng bia thật lớn. Ông ta liếc nhìn Tống Anh một cái, lại nhìn sang tôi đang đứng bên cạnh, thấy chúng tôi đều ăn mặc bình thường, lại là cô gái trẻ tuổi, cảm thấy chắc chắn chúng tôi chỉ tùy tiện nhìn xem thôi cho nên không tiếp đón.

Tống Anh xem đá xong rồi, bèn cao giọng nói: “Ông chủ, tảng đá này bán thế nào?”

Cô ta nhặt một tảng đá trơn nhẵn, nhìn vẻ ngoài rất bắt mắt, chỉ là bên trong lại không có gì cả.

Ông chủ kia thấy cô ta không hiểu gì cả, cười ha hả nói: “Cô gái thật tinh mắt, tảng đá này là loại đá gốc rất tốt, bán cho người khác thì mười tám triệu, bán cho cô thì bớt sáu trăm nghìn.”

Tống Anh khoa trương nói: “Ông chủ, tảng đá này mà hơn mười bảy triệu sao, có phải ông thấy chúng tôi trẻ tuổi nên bắt nạt chúng tôi không. Rõ ràng hồi nãy tôi thấy người kia hỏi giá, ông bán có hai triệu mốt thôi mà.”

Biểu cảm trên mặt ông chủ lập tức cứng lại, Tống Anh xoa thắt lưng nói: “Ông chủ, làm người phải phúc hậu, không phải các ông viết trên bảng là “Không lừa già dối trẻ” à? Thế nào? Coi chúng tôi là đồ ngốc, kẻ ngốc nhiều tiền dễ lừa đấy à?”

Giọng của cô ta rất lớn, người xung quanh đều nhìn lại đây, ông chủ vội vàng nói: “Bà cô ơi, đừng kêu đừng kêu, bán cho cô hai triệu mốt là được chứ gì.”

Tống Anh hừ một tiếng: “Hai triệu mốt, ba cái này, tôi lấy cả.”

Cô ta cầm lấy ba tảng đá, một trong số đó chính là tảng mà Nguyệt Hy muốn.

Ông chủ có phần khó xử, cuối cùng lộ ra vẻ mặt đau lòng vô cùng: “Được rồi, hai triệu mốt thì hai triệu mốt, hôm nay tôi ăn lỗ chút vậy vậy.”

Tống Anh muốn trả tiền, nhưng tôi giành thanh toán, dù sao cũng là Nguyệt Hy muốn, để cô ta trả tiền mãi cũng không tốt.

Cô ta cũng không tranh, đưa tảng đá ra, Nguyệt Hy lập tức nhận lấy tảng đá có linh khí, đặt dưới mũi hít vài cái, tia linh khí xanh biếc đã bị cô bé hít vào bụng, cô bé thỏa mãn ợ một cái: “Mẹ ơi, cái này thật ngọt, còn ngọt hơn kem nữa.”

“Cô gái, cô có muốn cắt ra không?” Ông chủ hỏi, cắt đá phải trả tiền, ông ta đương nhiên muốn kiếm thêm chút đỉnh nữa rồi.

“Được rồi, cắt hết đi.” Tôi nói.

Ông chủ cầm tảng đá qua, bắt đầu đập vỡ đá, xung quanh thấy có náo nhiệt nên cũng xúm lại xem, khối đá đầu tiên được đập vỡ, không có cái gì cả, tất cả mọi người đều thở dài, khối đá thứ hai vẫn không có cái gì, không ít người đã chán nản tản đi, cuối cùng cũng tới khối đá còn lại.

Ông chủ căn bản không coi trọng khối đá này, muốn cắt từ giữa ra, nhưng tôi lại nói: “Chờ một chút, ông cắt như này, không sợ cắt hỏng ngọc thạch bên trong hay sao?”

Ông chủ khinh thường nói: “Cô gái nhỏ, không phải tôi muốn đả kích các người, bên trong khối này cũng chỉ là đá nguyên thôi, chỉ sợ không có chút ngọc thạch nào đâu. Các người chọn ba khối này, chỉ có khối đầu tiên là tốt nhất, mà khối kia đã không có gì vậy khối này càng không có hơn ấy chứ.”

Tôi cười cười, đưa Nguyệt Hy cho Tống Anh ôm, sau đó cầm bút bên trong cửa hàng, vẽ hai lần lên bên trên khối đá, nói: “Ông cứ cắt dọc theo hai đầu này.”