Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 688




Ba người nhốn nháo thành một đoàn, tôi lắc đầu bất đắc dĩ, bỗng nhiên, có một đám người tràn vào, đều đuổi hết những người vây quanh ra, mạnh mẽ dẹp ra một con đường.

Tôi lập tức ngăn trước mặt Tống Anh và Nguyệt Hy, đề phòng có người muốn đánh lén.

Lúc này, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc toàn thân âu phục nhàn nhã, dáng vẻ cà lơ phất phơ, bên trong còn ngậm một điếu thuốc đi qua như đi dạo phố, gỡ kính râm xuống rồi nói: “Nghe nói, bên này mở ra một khối pha lê đế vương hả?”

Ông chủ trung niên lập tức chạy ra nghênh đón: “Cậu Hạ, khách quý hiếm thấy, khách quý hiếm thấy nha.”

“Biến đi.” Cậu Hạ gì đó phất tay một cái, bên cạnh lập tức có một vệ sĩ đi ra xách ông chủ trung niên lên, ném ra ngoài.

Cậu Hạ đánh giá từ trên xuống dưới cả người tôi và Tống Anh một lần, sau đó đáy mắt lướt qua một vòng kinh diễm, nói: “Em gái nhỏ, ngọc đế vương là em mở ra được à?”

“Đúng vậy!” Tôi gật đầu nói.

“Đưa cho tôi xem một chút được chứ?”

Tôi lấy khối ngọc ra, anh ta đưa tay muốn lấy, tôi lập tức nói: “Chờ một chút, vật phẩm quý giá như vậy, vẫn không nên đụng thì hơn, nếu không tới lúc đó có hiểu lầm gì, thì thật sự không nói rõ ràng được.”

Cậu Hạ cười nói: “Ôi chao, em còn không tin anh đây à. Tôi đường đường là cậu ba nhà họ Hạ, còn tham lam một khối đá với cô em hay sao?”

Tôi cười nhạt, nói: “Nếu như cậu Hạ đã không có hứng thú với khối đá kia của tôi, vậy sao còn cố ý chạy tới đây làm gì?”

Cậu Hạ nhả ra một nụ cười tà khí: “Miệng lưỡi cũng sắc bén lắm đấy. Chỉ có điều, anh đây thích cô em như vậy lắm. Khối đá kia của cô em, anh đây mua với giá chín mươi tỷ, em thấy thế nào?”

Tôi nhịn không được cười ra tiếng: “Chín mươi tỷ sao? Cậu Hạ là đang nói đùa đó hả.”

Cậu Hạ cười lạnh nói: “Anh có thể ra giá chín mươi tỷ đã là cho cô em mặt mũi lắm rồi, không tin cô em cứ hỏi thử bọn họ xem, chỉ cần đồ vật mà cậu Hạ này muốn, ai còn dám chiếm đoạt hả?”

Tôi nhìn khắp bốn phía, trước đó có mấy ông chủ muốn mua khối đá này đều đã không thấy nữa, xung quanh cũng có không ít người lên tiếng, tôi hiểu được, nên cười nói: “Nếu đã như vậy, khối ngọc pha lê đế vương này tôi không bán nữa. Tống Anh, chúng ta đi.”

“Đứng lại!” Cậu Hạ nói: “Nghe giọng điệu của cô em, hình như không phải người nơi này à?”

“Vậy thì sao?”

Trong nụ cười tươi của cậu Hạ còn lướt qua chút ý lạnh: “Cô gái nhỏ, trên đường về nhà cần phải chú ý an toàn hơn nha, mang theo một khối ngọc pha lê đế vương lớn như vậy, không biết có bao nhiều người có ý nhớ thương đâu.”

Tôi cười khinh một tiếng: “Không cần anh hao tâm tổn trí lo lắng cho tôi đâu.”

Ba người chúng tôi cùng nhau đi ra ngoài, quần chúng vây xem cũng tự động nhường đường ra, Tống Anh nói nhỏ bên tai của tôi: “Khương Lăng, có cần em xử lý anh ta không? Tên này có lẽ trước đó làm ra không ít hành động giết người cướp của rồi, trên người có mùi máu tươi vô cùng nặng.”

Tôi cười nói: “Đừng vô duyên vô cớ gây chuyện như thế, nếu như anh ta biết điều, không tìm tới chúng ta gây chuyện, chúng ta sẽ không quan tâm tới anh ta làm gì, còn nếu như bọn họ không biết điều…”

Tống Anh không đàng hoàng cười khì một tiếng: “Nếu như họ không biết điều, em sẽ để họ biết vì sao hoa hồng lại có gai.”

Sau khi lên xe, Tống Anh lái xe đi, xe của chúng tôi vừa mới chạy qua một đường vắng vẻ, bỗng nhiên trông thấy mấy chiếc xe con màu đen chạm mặt, một hàng di chuyển ép sát, vây con xe của chúng tôi lại.

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, cửa xe mở ra, từng người mặc tây trang màu đen mạnh mẽ nhảy xuống, vây xung quanh xe của chúng tôi.