Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 677




Nguyệt Hy chơi đã mệt rồi ôm lấy Mạc Thiên Phàm ngủ thiếp đi, sáng sớm hôm sau, tôi dậy làm bữa sáng cho con bé, còn Chu Nguyên Hạo thì bế con bé ngồi xem hoạt hình ở phòng khách.

Tôi bưng bát cháo ra, thấy Nguyệt Hy đang kéo kéo tay áo Chu Nguyên Hạo hỏi: “Bố ơi, tại sao những kênh này không có?”

“Những kênh này đều phải trả phí, con muốn xem à?”

Nguyệt Hy gật đầu, Chu Nguyên Hạo liền lấy điện thoại ra, đột nhiên trên màn hình nhấp nháy hai lần, một kênh thiếu nhi trả phí lập tức xuất hiện trên màn hình, Nguyệt Hy vui vẻ nói: “Bố, bố nhìn này, có thể xem được rồi này.”

Chu Nguyên Hạo ngây người một lúc, rồi nhẹ nhàng xoa đầu con bé: “Tuy là xem được rồi nhưng mà sau này chúng ta vẫn phải trả phí nữa, không hỏi mà đã lấy thì bị coi là ăn trộm, con đã hiểu chưa?”

Nguyệt Hy hiểu chuyện nhìn anh, gật đầu nói: “Con biết rồi, bố ơi.”

Hai chúng tôi chơi cùng con bé cả buổi sáng, đến buổi trưa thì Chu Nguyên Hạo đi làm cơm, tôi bế Nguyệt Hy ra vườn chơi, đúng lúc hoa đào sắp tàn, cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, Nguyệt Hy vừa phất tay một cái, cánh hoa đào bay khắp vườn, bao bọc lấy chúng tôi trong không trung.

“Mẹ ơi, đẹp quá!” Nguyệt Hy ôm lấy cổ tôi, vui vẻ nói.

Tôi ngạc nhiên nhìn con bé, có phải con bé vừa sinh ra đã có rất nhiều kỹ năng rồi không?

“Mẹ ơi.” Con bé đột nhiên ấn ấn vào bụng, mắt ngấn lệ nhìn tôi: “Con đói quá đi.”

“Được rồi, cơm sắp chuẩn bị xong rồi.” Tôi nhéo nhéo mặt con bé, vừa đúng lúc này Chu Nguyên Hạo đã nấu cơm xong, Nguyệt Hy ăn xong, vẫn bĩu môi, nói: “Mẹ ơi, bố ơi, con vẫn đói.”

Tôi nhíu mày: “Nguyệt Hy, con đã ăn hai bát cơm rồi đó, còn ăn thêm nữa thì bụng không chịu được đâu, đợi chút nữa rồi chúng ta ăn hoa quả có được không nào.”

Nguyệt Hy ngoan ngoãn gật đầu, không ngờ chưa được bao lâu, tôi chỉ vừa mới mở tủ lạnh lấy nước hoa quả thì quay lại đã không thấy con bé đâu rồi.

Chuyện này khiến cả hai chúng tôi đều hoảng loạn cả lên, chúng tôi vội vàng chạy ra ngoài tìm, Đa Đa và Mạc Thiên Phàm lần theo hơi của con bé tìm đến một biệt thự cách đây chừng vài trăm mét.

Biệt thự này đã lâu không có người ở rồi, trong sân đầy cỏ dại, chúng tôi vừa xuyên tường đi vào trong thì thấy nghi ngờ, làm sao Nguyệt Hy có thể vào đây được.

“Ha ha ha.” Trên tầng hai có tiếng cười của Nguyệt Hy vọng xuống, chúng tôi vội vàng từ cửa sổ bay vào thì thấy một nữ quỷ cả người bê bết máu lơ lửng trên không trung, mà Nguyệt Hy thì đang ngồi dưới đất nhìn nữ quỷ cười khanh khách.

Chu Nguyên Hạo vô cùng kinh ngạc, ngay trước khi định xông vào thì bị tôi ngăn lại: “Đợi đã, anh cứ nhìn xem.”

Nữ quỷ đầy sợ hãi, đang liều mạng giãy giụa còn Nguyệt Hy thì lại vui vẻ cười: “Thơm quá, thơm quá.”

Nói rồi, con bé há to miệng, nữ quỷ bị con bé một hơi nuốt lấy.

Cả tôi và Chu Nguyên Hạo đều chết lặng.

Nguyệt Hy lại cười rộ lên, nhẹ nhàng vỗ bụng, nói: “No quá đi.”

Tôi và Chu Nguyên Hạo đều ngạc nhiên không nói nên lời.

“Bố, mẹ.” Nguyệt Hy trông thấy hai người chúng tôi, hào hứng nhào tới, hai người lớn chúng tôi tiếp tục ngây ngốc bên trong.

“Nguyệt Hy.” Tôi nhẹ nói: “Thứ con vừa ăn kia là …”

“Là đồ ăn đó.” Nguyệt Hy nói chuyện này một cách hiển nhiên: “Ăn đồ ăn rất ngon.”

“Con đã ăn cái này rồi sao?” Tôi kinh sợ nói.

Nguyệt Hy khẽ gật đầu: “Ăn no rồi, bụng mới không đói.”

Vậy mà con gái của tôi lại lấy ma quỷ làm thức ăn?