Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 676




Tôi nhíu mày: “Thế nhưng nếu như sau này Nguyệt Hy lớn lên thì sao? Anh muốn con bé lớn lên cùng những lời đồn này sao?”

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo lại trầm xuống, tôi bất lực thở dài: “Trước tiên cứ nói con bé là con gái nuôi đã, rồi sau khi con bé lớn lên thì nói sự thật cho nó nghe.”

Chu Nguyên Hạo không nói nên lời, ôm lấy tôi về phòng.

Trong giấc mơ, dường như tôi nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng gọi tôi: “Mẹ, mẹ ơi.”

Tôi lập tức mở to mắt, âm thanh nhẹ nhàng ngọt ngào ấy vẫn văng vẳng bên tai tôi, tôi vội mặc áo ngủ vào, xuống giường rồi theo hướng âm thanh đi tới phòng của Nguyệt Hy, mở cửa ra.

Tôi lập tức sững sờ.

Tôi nhìn thấy bé gái khoảng hai ba tuổi đang ngồi trên giường trẻ sơ sinh, mở to hai mắt nhìn tôi, con bé nhẹ nhàng nói: “Mẹ ơi, bế bế.”

Tôi ngây người một lúc mới thăm dò hỏi con bé: “Nguyệt Hy?”

Bé gái bĩu môi, không vui nói: “Mẹ không bế con.”

Tôi đi tới bế con bé lên, con bé vui vẻ nắm lấy tóc tôi, ngay lúc tôi còn đang ngẩn ngơ thì đột nhiên cánh cửa mở ra, Chu Nguyên Hạo đi vào, rồi cũng ngẩn người theo.

“Chuyện gì thế này?” Hai chúng tôi nhìn nhau.

“Nguyệt Hy.” Tôi nhẹ nhàng chạm vào mặt con bé, nói: “Con nói cho mẹ biết, làm sao con lớn nhanh như thế được?”

Nguyệt Hy tiếp tục nắm lấy tóc tôi nghịch ngợm: “Con vốn dĩ đã lớn thế này mà, từ trong bụng mẹ sinh ra con đã lớn thế này rồi.”

Tôi bối rối: “Em mang thai ba năm, con bé trong bụng em cũng được ba tuổi rồi ư?”

Theo truyền thuyết cổ xưa, những vị thần có sức mạnh lớn khi mang thai đều mất ba năm, đến cả tộc Hiên Viên cũng phải mất hai đến ba năm mới sinh được đứa nhỏ ra. Trong “Phong Thần Diễn Nghĩa”, mẹ của Na Tra cũng phải mất hơn ba năm mới sinh ra cậu, sau khi thành hình, Na Tra cũng đã được vài tuổi rồi.

Chu Nguyên Hạo vốn là người của tộc Hiên Viên, trong người anh ấy cũng có dòng máu của tộc Hiên Viên, tôi sinh ra đứa nhỏ thế này cũng là điều bình thường.

“Mẹ ơi, con hồ ly nhỏ này đáng yêu quá.” Nguyệt Hy từ trong vòng tay tôi nhảy xuống, vui mừng nhào tới bắt lấy Mạc Thiên Phàm đang nằm trên thảm nhung.

Mạc Thiên Phàm ngay lập tức bị động tỉnh lại, anh ta kinh ngạc nói: “Đâu ra cái đứa nghịch ngợm này, đi mau, đi mau!”

Nguyệt Hy túm chặt lấy chín cái đuôi của anh ta, vùi mặt vào trong, rồi lăn qua lăn lại trên người anh ta: “Vui quá đi.”

Mạc Thiên Phàm tức xù lông: “Không được chạm vào đuôi của tôi!”

“Không cho.” Nguyệt Hy bĩu môi: “Tôi cứ thích nghịch cái đuôi này đấy.”

“Không được!” Mạc Thiên Phàm hét hớn, miệng Nguyệt Hy mở to, con bé sắp khóc đến nơi thì Chu Nguyên Hạo lại hơi nheo mắt lại, Mạc Thiên Phàm cảm thấy sống lưng ớn lạnh, khóe miệng giật giật hai lần, vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt đầy hung dữ của Chu Nguyên Hạo.

Anh ta ngay lập tức hóa đá.

Thôi được rồi, thức thời là trang tuấn kiệt, cho đứa nhỏ ôm lấy vài cái cũng không bớt đi được miếng thịt nào.

“Này! Đứa nhỏ kia, không được cắn!”

Bây giờ thì hay rồi.