Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại

Chương 88: Sống bàn tay




Khi nữ y rời đi đã là hơn nửa đêm canh ba.

Ánh nến yếu ớt, chạm khắc lên bóng lưng của Thẩm Giới ở trên bức tường trắng làm bằng tre. Hai mắt Quan Linh nhắm chặt, lông mi dài nhọn cũng tạo thành bóng mờ nhàn nhạt ở trên tường.

Tay của Thẩm Giới phủ ở trên tay Quan Linh, ánh mắt cũng dán chặt ở trên mặt nàng chưa từng rời đi. Hắn phải chạy ba ngày đường mới tới Tây Cương, trong suốt thời gian đó hắn không hề chợp mắt, bây giờ dù vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn cố nén cơn buồn ngủ để canh giữ bên cạnh nàng.

“Kiếp trước ta đối xử với nàng như vậy, nàng chắc chắn rất hận ta. Lúc đó không biết ra nghĩ gì sao có thể đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy?”

Thẩm Giới ngửa đầu nhìn rường cột chạm trổ ở trên trần nhà, cố nén nước mắt, những chuyện cũ năm xưa dần dần hiện lên ở trong mắt hắn giống như một giấc mộng xưa cũ.

Nàng mất đi hồn phách, toàn bộ ý niệm đều bị tiêu diệt, sinh tử của nàng không còn nữa, nó giống như một con dao đi săn lăng trì hắn từng chút từng chút một.

Những ngón tay có đốt ngón tay rõ ràng của hắn xoa xoa gõ má nàng, trăm ngàn năm trước hắn chỉ liếc nhìn một cái đã nhớ kỹ khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời của nàng ở trong ánh sáng đom đóm bay múa đầy trời. Sau đó thời gian trôi nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ, thoáng cái đã mấy trăm năm trôi qua, những chuyện xảy ra mấy đời, trí nhớ lần lượt đều bị xóa sạch. Khi gặp lại, hắn vẫn lưu luyến với khuôn mặt mãi mãi không thay đổi này.

Từ trước tới nay nàng vẫn luôn là người yêu quý sắc đẹp, nếu không nhuộm ra được loại phấn mặt tốt nhất cũng đủ để khiến nàng ảo não mấy ngày. Sau khi chết nàng lại bị biến thành một con quỷ có khuôn mặt thối rữa, chịu đựng khổ hình ở dưới địa ngục âm phủ, vẫn luôn đợi hắn mấy trăm năm qua.

“Trong khi ta mất đi trí nhớ khoảng thời gian mấy trăm năm kia, nàng không tìm thấy ta, nàng làm thế nào để tiếp tục chống đỡ?”

Hắn cúi người xuống, áp mặt lên gò má của nàng, khẽ nhỏ giọng nỉ non ở bên tai nàng.

“Bốn năm trước, nàng lẩn trốn ta khắp nơi, ta không biết lý do là gì, nhưng bây giờ nghĩ lại tất cả mọi chuyện đã sáng tỏ. Kiếp trước nàng vô cùng thất vọng về ta, khi uống rượu độc nàng đã từng thề, nếu như có kiếp sau thì sẽ không bất hòa với ta nữa.”

“Nhưng một khi như vậy, khi tới địa phủ, nàng nên sám hối và cầu xin sự tha thứ từ phán quan, để sớm ngày được đầu thai mới đúng. Tại sao nàng vẫn còn ở địa ngục Vô Gian mấy trăm năm, bị ngọn lửa kia làm bỏng. Lòng ta đã sớm bị chó săn của âm phủ nuốt mất…”



“Nàng thật là, tại sao khi thành quỷ rồi mà vẫn còn cố chấp giống như khi còn sống vậy?”

Thẩm Giới nhắm mắt, dòng nước ướt át chảy dọc theo khóe mắt hắn, chảy tới lòng dạ rối như tơ vò của hắn, nhỏ xuống bên cạnh Quan Linh, thấm ướt sợi lông tơ trên khuôn mặt của nàng.

Ở trên tường, hàng mi của nàng khẽ rung rung.

Ở trên giường, hơi thở của người đang nhắm mắt ngủ say có hơi rối loạn.

Cứ như vậy, một đêm trôi qua, ánh nến tắt, sắc trời âm u.

Bên tai Thẩm Giới tiếng ruồi muỗi vo ve bên tai dần dần nhỏ đi, hô hấp đều đều, cuối cùng tinh lực không đủ chìm vào giấc ngủ.

Quan Linh từ từ mở mắt, quay đầu lại nhìn thấy một người nam tử tuấn tú da trắng, nàng có hơi hoảng sợ suýt chút nữa đã nhảy dựng ở trên giường. Tuy nhiên cơ thể của nàng quá yếu nên không thể động đậy được, chỉ có đôi mắt tinh anh đang chuyển động nhìn ngó khắp nơi, đầu óc nàng trống rỗng.

Sự đau đớn trên cánh tay truyền tới, nàng nâng cánh tay lên thì phát hiện đã được băng bó lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết máu đỏ tươi như ẩn như hiện. Nàng đau đớn đến mức muốn hét lên, nhưng lại sợ đánh thức người ở bên cạnh. Quan Linh khẽ chớp chớp mắt, quan sát tỉ mỉ Thẩm Giới một lượt, nàng thấy hắn quần áo đẹp đẽ sang trọng, mặt như quan ngọc, thì nhìn đến mức ngây người.

“Người này sinh ra trông thật đẹp mắt, hắn lại còn ngủ gần nàng như vậy, không phải là phu quân của nàng đấy chứ?”

Mặt nàng đỏ bừng, vươn ngón tay ra muốn chạm vào mặt hắn, nhưng lại phát hiện ở dưới lòng bàn tay có một viên ngọc màu ngọc bích, nàng ngỡ ngàng cầm lấy miếng ngọc đó lên. Đột nhiên đầu nàng đau nhức, tất cả những ký ức của trăm ngàn năm trước đều xông lên đầu nàng, nàng vội vàng ném ngọc Kỳ Linh ra, nhắm mắt lại, vẻ mặt đau đớn, đành phải lấy tay che lại phần đầu sắp nổ tung của mình.

Cho đến khi cơn đau đầu lắng xuống, nàng mở mắt ra lần nữa, vẻ mặt đã trở nên lạnh lẽo như băng.

Nàng liếc nhìn Thẩm Giới, trong mắt đều là sự thù hận, nàng móc ra một con dao găm từ dưới gối, nàng còn nhớ rõ nó được nàng giấu ở trên giường để phòng thân từ khi còn bé.



Nàng nhắm ngay vào ngực hắn, nhưng đang chuẩn bị đâm xuống thì Thẩm Giới đột nhiên mở mắt ra giữ chặt lấy cánh tay nàng: “Linh Nhi, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi.”

Hắn vô cùng ngạc nhiên vui mừng, sau đó lại phát hiện ra con dao găm ở trong tay nàng. Hắn có hơi nhức đầu nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, giống như đang hỏi cô dùng bữa trưa không: “Miệng vết thương của nàng còn chưa khỏi hắn, hiện tại không thể đứng dậy được.”

"Giờ phút này Vương gia không nên động phòng hoa chúc sao, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, ngươi chạy tới nơi này của ta làm gì?” Quan Linh bị Thẩm Giới kẹp chặt nên không thể cử động được, chỉ có thể nhìn chằm chằm hắn một cách hung dữ.

“Động phòng hoa chúc gì cơ?” Thẩm Giới không hiểu gì, vội vang đoạt lấy con dao găm ở trong tay nàng, nàng hầu như không còn tí sức lực nào, ngã vào trong ngực hắn.

“Không phải ngươi muốn đình thê cưới người mới sao? Lúc này đang là đêm tân hôn của ngươi với Ninh Gia.” Quan Linh ra sức giãy giụa ở trong ngực hắn, tay đấm chân đá giống như một con mèo. Thẩm Giới sợ động tác quá mạnh khiến miệng vết thương rách ra, nên không còn lựa chọn nào khác là dùng sống bàn tay đánh ngất nàng.

Trước khi Quan Linh nhắm mắt, vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Thẩm Giới, ngươi lại dùng sống bàn tay đánh ta! Sau khi ta tỉnh lại, chắc chắn sẽ moi tim ngươi!”

Thẩm Giới kéo chăn bông cho nàng: “Nàng cứ dưỡng thương trước, sau đó cái gì cũng dễ nói.”

Kiếp trước, mỗi lần Thẩm Giới xuất chinh tác chiến, nàng đều lén giả trang thành nam nhân, lẻn vào trong quân của hắn. Khi đó hắn chỉ có thể đánh ngất nàng, rồi sai người đưa nàng trở về Vương phủ.

Sau đó, dâng bảo vật có giá trị liên thành nhất của nước địch để dỗ nàng vui vẻ.

Thẩm Giới nhặt ngọc Kỳ Linh lên, rồi lại đặt nó vào lòng bàn tay của nàng.

Hắn biết ký ức của người cũng có thể bị tằm cổ xâm chiếm khi giải trừ cổ trùng bị phản phệ, cho nên hắn mới cố ý mang ngọc Kỳ Linh tới đây.

Nhưng mà, Thẩm Giới khóc không ra nước mắt, Bồ Tát bảo vệ, chỉ mong ký ức của nàng đừng dừng lại ở thời điểm nàng căm hận hắn nhất.