Thấy sắc mặt của nàng trở lại bình thường, hô hấp dần ổn định, Thẩm Giới mới thả lỏng người nằm xuống bên cạnh nàng.
Hắn nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của nàng, đặt ngọc Kỳ Linh vào giữa lòng bàn tay của hai người, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Xung quanh tối đen chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ linh ngọc.
Cũng không biết ngủ bao lâu, trong bóng tối mờ mịt lại cảm thấy trên mặt có chút ẩm ướt.
Thẩm Giới mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt đẫm lệ.
“Nàng tỉnh rồi à?” Hắn vươn tay ôm lấy gương mặt nàng, trong lòng có chút áy náy: “Nàng lại nhớ đến chuyện gì sao, sao lại khóc đau lòng như vậy?”
Hai mắt nàng trống rỗng, nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, quay đầu sang một bên, nhẹ giọng nói: “Thật ra ta cũng không muốn nhớ đến chàng.”
Giọng điệu của nàng quá ảm đạm, Thẩm Giới chỉ cảm thấy chua xót, ngay cả niềm vui được nàng nhớ lại cũng không còn nữa.
Hắn mấp máy môi, cổ họng khàn đến mức không thốt ra được lời nào.
Hắn muốn nói cho nàng biết mình đã nhớ tại tất cả những chuyện kiếp trước, nhưng kiếp trước hắn đã khiến nàng tuyệt vọng đến mức tự thiêu. Ký ức trăm năm này quá nặng nề, hắn không biết nên nói với nàng như thế nào.
Hắn lấy hết dũng khí hỏi nàng: “Linh Nhi, nàng có muốn gả cho ta thêm lần nữa không?”
Kiếp này sẽ không còn lừa gạt hay giấu giếm nữa, không còn hiểu lầm cùng oán hận, cũng sẽ không còn rơi vào cảnh âm dương cách biệt, một lần mất đi vạn kiếp không tìm lại được nữa.
Nhưng ngoài dự liệu của hắn, nàng nghiêm túc gật đầu: "Ta vẫn luôn muốn gả cho chàng.”
Thẩm Giới vui mừng khôn xiết, suýt nữa rơi lệ, hắn ngờ rằng mình lại nằm mơ, hắn ôm nàng vào lòng, chạm vào cơ thể thật mềm mại và hơi ấm chân thật của nàng khiến hắn vô cùng vui mừng, lại nghe thấy nàng nói tiếp:
"Tỷ tỷ nói nàng ấy muốn quên đi Lục Tiệm Chi vì nàng ấy không muốn lại phải đau lòng vì hắn nữa. Tuy nhiên, nàng ấy vẫn muốn lấy hắn vì đó là tâm nguyện đã ấp ủ cả một đời. Có thể gả cho người mình đã yêu cả đời, nhưng cũng không phải đau buồn gì, đó cũng là điều ta mong muốn đấy."
Quan Linh giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt tuấn tú nhưng có chút tiều tụy của Thẩm Giới: “Ta muốn gả cho chàng, bởi vì ta đã yêu chàng rất lâu rồi, lâu đến mức khó chịu, lâu đến mức không cam lòng, lâu đến mức ta không thể chịu đựng được việc chàng nhướng mày với những nữ tử khác. Nhưng ta không muốn phải đau lòng vì chàng, cũng không muốn chỉ vì chàng không cần ta mà lại phải hạ thấp bản thân mình một lần nữa."
Thẩm Giới nắm lấy cổ tay nàng giải thích: "Ta đã hiểu lầm nàng vì những chuyện đã xảy ra trong Vô Tâm điện, kiếp trước ta xa lánh nàng vì phụ hoàng tạo áp lực cũng là lỗi của ta. Nhưng Linh Nhi, nàng phải hiểu rằng đối với ta nàng quan trọng hơn tất cả mọi thứ, nàng có thể cho ta thêm một cơ hội được không, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ để nàng thất vọng nữa, có được không?"
Lần này nàng không gật đầu nữa, ánh mắt vô cùng thanh tĩnh, khi nàng lắc đầu từ chối nước mắt lăn dài trên má.
"Kiếp trước chàng lấy đi tất cả tình yêu, đoạt mất danh phận vương phi của ta là để bảo vệ mạng sống cho ta. Ở Vô Tâm điện, chàng đã đẩy ta ra xa vì ta giết chết phụ hoàng của chàng, chàng lưu đày ta đến Tây Cương cũng vì sợ nội thần sẽ điều tra ra sự thật rồi đẩy ta vào chỗ chết. Nhưng Thẩm Giới, tại sao hai chúng ta lại khó ở bên nhau như vậy?"
"Đây thật sự là không phải dấu hiệu rõ ràng từ ông trời nói rằng hai chúng ta không có duyên phận sao?"
Nàng như sắp gục ngã, ánh mắt không còn kiên định được nữa" “Ta biết chàng yêu ta, nhưng ta không thể nào chịu nổi việc vì nhiều lý do không thể tránh được mà chàng đã năm lần bảy lượt từ bỏ ta."
"Mỗi đêm sau khi hồi sinh, những cảnh tượng khổ sở đáng sợ ở kiếp trước tràn ngập trong giấc mơ của ta, ta chưa từng được sống một ngày nhẹ nhõm. Cho nên Thẩm Giới à, vì sao chàng lại muốn để ta nhớ lại những thứ này?"
Thẩm Giới như mất hết sức lực, đau khổ nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, giật lấy ngọc Kỳ Linh trong tay nàng, ném xuống đất: “Là do ta quá ích kỷ.”
"Giờ Thìn ngày mai có lẽ quốc sư sẽ đến Tây Cương, ta sẽ lệnh cho ông thử xóa đi ký ức của nàng một lần nữa..."
"Mùa xuân năm sau, bản vương với tư cách Nhiếp Chính Vương của Đại Lâm, sẽ lấy nữ nhi của Trấn Quốc đại tướng quân làm thê tử."
Rõ ràng hắn đang bàn chuyện kết hôn với nàng, nhưng trên mặt lại không vui mừng chút nào, Thẩm Giới nặn ra một nụ cười ôm lấy mỹ nhân đang khóc trong lòng, vô cùng dịu dàng nói: “Nàng thấy như vậy được không?”
“Chàng cũng quên đi.” Tâm trạng của nàng dần ổn định lại, lau khóe mắt cho hắn, ngẩng đầu hôn lên môi Thẩm Giới, thì thào nói: “Nếu chàng cũng quên đi có lẽ chàng sẽ không muốn lấy ta nữa, khi đó ta cũng sẽ không để bụng đâu."
Quan Linh nghiêng đầu rời khỏi môi hắn, nhưng cằm lại bị hắn nắm chặt lại, hắn buộc nàng biến nụ hôn nhẹ nhàng phơn phớt ban đầu thành một nụ hôn sâu hơn. Tay hắn bóp cằm nàng, môi lưỡi đan xen, hắn chiếm lấy môi nàng từ nông đến sâu, ép hàm răng đang đóng chặt phải mở ra, từng chút một chiếm cứ khoang miệng nóng bỏng ẩm ướt của nàng.
Thấy hơi thở của nàng ngày càng dồn dập, hắn mới bằng lòng buông nàng ra: “Ta đã nói rồi, ta sẽ không bao giờ quên nàng.”
Quan Linh thở ra một hơi, trong mắt hiện lên vẻ do dự: “Một người gìn giữ ký ức suốt trăm năm sẽ rất khó khăn đấy.”
Thẩm Giới cười: "Không sao."
Hắn ôm chặt nàng vào lòng, cằm gần như vùi vào cổ nàng, hắn cố hết sức khống chế bản thân, sợ đụng phải cánh tay đang bị thương của nàng.
Cho đến khi Quan Linh lên tiếng phản kháng: “Thẩm Giới, chàng ôm ta chặt quá, chàng buông ra…”
"Hãy cho ta ôm nàng thêm một lần cuối.” Dù chỉ còn chút sức lực nhưng hắn vẫn không chịu buông tay: “Nàng còn nhớ không, trước đây ta luôn ôm nàng ngủ như thế này đấy."
Nếu như việc quên đi tất cả những chuyện trong quá khứ có thể giúp nàng cảm thấy nhẹ nhõm, từ nay về sau được sống một cuộc sống vô tư, thì hắn có thể chấp nhận số phận bị lãng quên.
Nhớ lại chuyện kiếp trước, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt nàng sáng ngời, hắn có cảm giác dường như trăm năm qua chưa từng gặp nàng.