Ninh lão phu nhân nghe được tin tức này thì không thể tiếp nhận được, đảo mắt một cái lập tức ngất đi. Sau khi tỉnh dậy, bà đứng dậy khỏi giường, chống gậy đi về hướng đại sảnh, mặc kệ nha hoàn bà tử ngăn cản trước tiên bà phải đi tìm hai viên ngọc quý trên tay mình đã.
Bà nghe nói Quan Linh bị thương khá nặng, mạng sống đang ngàn cân treo sợi tóc thì trong lòng hoảng hốt muốn tới thăm Quan Linh ngay, nhưng lại bị Ninh tướng ngăn cản ở ngoài cửa.
Vẻ mặt Lão Thừa tướng buồn bã, tóc hai bên thái dương bạc trắng, nhỏ giọng nói: “Vương gia…Đang ở trong phòng Linh Nhi.”
Lão phu nhân ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ không thể nào tin được, giọng nói khàn khàn run rẩy: “Sao…Tại sao lại xảy ra chuyện này?”
"Chuyện này nói ra thì rất dài dòng." Ninh tướng thở dài một hơi rồi cầm lấy tay phu nhân, dắt bà xoay người từ từ đi ra khỏi biệt uyển, vừa đi vừa an ủi: “Vương gia mời nữ y Tân Cương tới đây, lại dùng bồ câu đưa thư cho lão quốc sư tới chữa bệnh cứu người, cho nên Linh Nhi mới có thể gặp dữ hóa lành. Ta nghe nói Gia Nhi đã tỉnh, chúng ta cùng nhau đi thăm Gia Nhi trước đi.”
Bây giờ cuối cùng ông cũng hiểu, cô gái vẫn luôn chia cắt cuộc hôn nhân giữa Thẩm Giới và Ninh Gia, ý trung nhân của tiểu vương gia, lại là cháu ngoại của ông, Quan Linh.
"Có phải Linh Nhi lại gây ra chuyện gì rồi không? Từ nhỏ nàng và Giai Nhi đã có chút mâu thuẫn, ta còn cho rằng những ngày này hai nàng đã hòa giải với nhau…” Lão phu nhân vừa tức giận vừa sốt ruột, trên khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, cơ thể có hơi run rẩy: “Mẫu thân của nàng qua đời từ sớm, cha nàng cũng giống như đã chết vậy không ngó ngàng gì tới nàng, là ta không chỉ dẫn nàng thật tốt, mới dung túng nàng có tính nết ngang bướng không chịu nổi như vậy.”
Vẻ mặt Ninh tướng trở nên nghiêm túc, mím môi lắc đầu: “Lần này không phải là lỗi của Linh Nhi. Theo lời của Quan quản gia nói, là Gia Nhi tu luyện vu cổ thuật ở trong phòng, bị cổ trùng phản phệ. Linh Nhi vì cứu tỷ tỷ của nàng, nên mới dùng máu của mình tống máu độc ở trong cơ thể của Gia Nhi ra, mới có thể…”
Ông không kìm được che mặt cố nén nước mặt, giọng điệu trách móc: “Hôm nay ta mới biết được đứa nhỏ này bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong lại thối rữa như vậy. Tại sao một quý nữ được danh môn thế gia dạy dỗ lại tự mình tiếp xúc với những thứ không đứng đắn ở bên ngoài mà lại không cảm thấy xấu hổ?”. Đọc 𝒕r𝓊уện haу 𝒕ại ⩵ Trù𝓶Tr𝓊 уện﹒𝐯n ⩵
Trong lòng Ninh lão phu nhân cũng có hơi oán giận, hung dữ trừng mắt liếc Ninh tướng một cái, đẩy cánh tay của ông ra: “Ta đã khuyên nhủ ngươi mấy lần, không nên quá khắt khe đối với bọn nhỏ. Ngày thường ngươi đối xử với Gia Nhi quá nghiêm khắc, cho nên từ nhỏ nàng vẫn áp chế bản tính của mình, sau khi lớn lên đương nhiên sinh ra tâm lý làm phản. Ngươi vì sự cường thịnh của gia tộc không quan tâm tới tâm lý của Gia Nhi, ép buộc nàng gả cho Vương gia, cho nên nàng mới làm những chuyện trái với tam cương ngũ thường như vậy!”
“Nàng là nữ nhi của một danh gia vọng tộc có thân phận tôn quý không thua kém gì công chúa. Nàng được sinh ra trên đời là do cuộc liên hôn giữa hai nhà Tư Đồ Phó gia và Ninh gia, nàng có tư cách gì mà tùy hứng, hủy hoại gia môn chứ?” Ninh tướng vô cùng đau đớn: “Ngươi đừng có dung túng nàng nữa!”
"Ngươi hại chết Ninh Chân còn chưa đủ, bây giờ còn muốn độc hại cả Gia Nhi và Linh Nhi của ta, ngươi nhìn xem dáng vẻ của hai đứa hiện giờ ra sao, ngươi làm sao có thể…Làm sao có thể nhẫn tâm như vậy?" Lão phu nhân giận dữ, lên án mạnh mẽ sự vô tình của Ninh tướng.
Trong lúc hai người đang tranh cãi không ngừng, thì hạ nhân vội vàng đi tới báo nói rằng tiểu thư mặc dù đã tỉnh nhưng hành động lại vô cùng kỳ lạ, một lòng muốn rời khỏi phủ Tướng quân.
Nàng ấy không chỉ quên mất tên họ của mình là gì, mà còn không nhận ra nha hoàn và thị vệ
Ninh tướng và Ninh phu nhân đều rùng mình khiếp sợ, ngừng cãi vã vội càng chạy tới phòng của Ninh Gia.
Bên kia, trong phòng của Quan Linh.
Nữ y băng bó kỹ vết thương cho Quan Linh, thì nhét vào trong miệng nàng một viên Hoàn Hồn Đan, dẫn nước để nàng nuốt xuống. Bọn họ xoay người nhìn lướt qua Thẩm Giới vẫn đang ngồi ở bên giường không rời nửa bước, thở dài nói: “Vương phi nương nương hình như vẫn luôn dễ bị thương như vậy.”
Nàng ấy nhẹ nhàng vén quần áo trong của Quan Linh lên, kiểm tra vết bầm nhàn nhạt bị Thanh Loan đâm bốn năm trước, dùng ngón tay sờ vào xương quai xanh của nàng lại phát hiện chỗ kiếm đâm bị thương đã khỏi hẳn, không để lại một tí vết sẹo nào.
Nữ y mang tới một lọ đan dược bằng sứ màu trắng đặt ở trước gối: “Đây là nước thuốc loại bỏ sẹo và vết thương năm đó, mấy năm nay dân nữ mới thêm vào hai vị thảo dược, nhưng cách dùng lượng dùng thì vẫn giống năm đó, Vương gia còn nhớ không?”
Ánh mắt của Thẩm Giới rơi vào bên trên bình sứ kia, nhớ tới bốn năm trước, nàng đối với hắn vô cùng phản kháng, hắn để nàng ở dịch quán để dưỡng thương, nàng lại dùng đuốc đốt luôn phủ đệ rồi bỏ trốn.
Sau đó vết thương do kiếm gây ra tái phát, nàng đau đớn muốn chết tránh ở trong phủ Tướng quân, vấn trốn tránh hắn khắp nơi. Hắn không thể làm gì khác đành nửa đêm khuya lẻn vào trong phủ đệ, nín thở cởi áo ngủ bôi thuốc cho nàng khi nàng đang ngủ say ở trong mộng.
Ngày hôm đó, hắn nghe thấy nàng nửa mê nửa tỉnh nhỏ giọng thì thầm vào tai chuyện kiếp trước. Mặc dù hắn nghe không hiểu, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe nàng nói xong, rồi lau khô giọt nước mắt ở khóe mắt nàng.
Cuối cùng nàng cũng ngủ say, hắn đứng dậy đang định rời đi thì lại phát hiện ngón tay bị nàng nắm thật chặt. Hắn không biết làm thế nào dành trở lại bên cạnh người nàng, nằm ôm nàng ngủ, nghe tiếng mưa gió cả một đêm.
Trước khi trời sáng, hắn mặc quần áo trong vào cho nàng, đắp chăn xong, nhìn vào khuôn mặt ngây thơ, đột nhiên hôn nhẹ lên trán nàng một cái sau đó đứng dậy rời đi.
Ngày này qua ngày khác, đêm này qua đêm khác, cho đến khi nàng hoàn toàn bình phục.
Hóa ra tình cảm đã ăn sâu vào gốc rễ, ý nguyện này vẫn không hề thay đổi từ khi hắn còn niên thiếu.
Thẩm Giới nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Quan Linh, khóe môi hiện lên nụ cười khổ: “Bốn Vương đã sớm nhớ kỹ trong lòng.”
Nữ y cười, mặt mày giãn ra, trong mắt lại có một chút lo lắng: “Hoàn Hồn Đan có dược tính cực mạnh, cả đời chỉ nên dùng một lần, một lần không thể dùng quá ba viên. Bốn năm trước Vương phi nương nương bị kiếm làm bị thương đã dùng một lần. Theo lý thuyết thì không thể dùng nữa, nhưng lần này nếu không dùng chỉ sợ nương nương se không qua khỏi đêm nay. Trước mắt tính mạng của nương nương đã không còn gì đáng ngại, nhưng dân nữ không dám đảm bảo, ngày nào đó…”
Thẩm Giới không lên tiếng, hắn đặt ngọc Kỳ Linh vào bên trong lòng bàn tay của Quan Linh, nâng cánh tay không bị thương của nàng lên, nhẹ nhàng đưa lên môi khẽ đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.
Hắn buộc chặt sinh tử của mình ở chung một chỗ với nàng, nếu như sau này nàng lại có sơ suất gì đó, hắn sẽ không ngại dùng mạng đổi mạng lần nữa, hắn sẽ dùng mười kiếp luân hồi để đời này của nàng được sống lâu trăm tuổi.