Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh

Chương 70: Mang thai ngoài tử cung




Tôi ngủ rất ngon. Một giấc ngủ không mộng mị. Có lẽ do mệt quá nên như thế. Sáng dậy, tiếng chim kêu ngoài cửa sổ. Tôi mở cửa nhìn ra ngoài, không khí ở quê quả thật rất trong lành. Một cái gì đó bình yên đến lạ. Sau đó tôi vào vệ sinh cá nhân. Hình như có cái gì không đúng lằm.

"Oe.ọe.."

Tôi nôn!

Cảm giác choáng váng cộng thêm buồn nôn khó chịu. Nhưng mà một lát sau cũng bình thường trở lại. Chắc do tôi ăn uống không điều độ nên mới như vậy.

Vậy mà vừa mở cửa bước ra thì đã thấy mẹ với sắc mặt trắng bệch:

"Nhật Hạ? Con sao vậy? Có gì giấu mẹ phải không?"

Ánh mắt mẹ trở nên nghi hoặc nhìn tôi. Tôi nhìn mẹ rồi tôi khóc luôn.

"Nhật Hạ! Ra đây mẹ với mẹ? Mau lên!", giọng mẹ có chút gắt gỏng.

Bây giờ tôi cứ như một đứa trẻ làm sai sợ bị mẹ mắng. Tôi co người đi theo mẹ.

Mẹ tôi và tôi vào phòng rồi mẹ ngồi trên giường của tôi. Mẹ lấy tay phủi nệm rồi ra hiệu bảo tôi ngồi xuống.

"Con nói cho mẹ nghe đi. Mẹ không trách con đâu!"

Tôi liên tục lắc đầu, tôi sợ hãi không dám nhìn mẹ: "Con...con..không biết!"

Gương mặt mẹ vẫn điềm tĩnh nhưng tôi thấy tay mẹ run lên: "Lần cuối là khi nào?"

Tôi cứ lắc đầu: "Con không nhớ! Mẹ đừng hỏi con nữa!"

"Nhật Hạ! Phạm Nhật Hạ? Tại sao lại trở nên hư hỏng như vậy?"

Mẹ vừa nói vừa đánh nhẹ vào vai tôi. Sau đó mẹ tôi khóc rồi gào lên:

"Cái thai này là con ai?"

Tôi không trả lời mẹ mà chỉ khóc thôi. Sau đó tôi nghe tiếng của cha và anh Phục Hưng. Cha nghe hai mẹ con tôi ồn ào nên vào xem sao. Gương mặt hiền từ khắc khổ của cha tôi đầy thắc mắc lo lắng:

"Hai mẹ con có chuyện gì?"

Mẹ tôi lau nước mắt nhìn cha. Mẹ muốn nói nhưng không nói. Cha tôi bảo giọng giận dữ:

"Gì mà cái thai? Gì mà con của ai là sao? Hai mẹ con nói gì vậy?"

Có lẽ mẹ tôi cũng không biết mở lời thế nào. Cha tôi choáng ván lấy tai vịnh vào tường:

"Trời ơi! Sao con ngu dữ vậy Hạ?"

Lời nói của cha làm tôi đau nhói. Tim tôi thắt lại. Lúc này đây, tôi vô cùng hối hận. Một đứa con gái không làm được gì lại còn khiến cha mẹ đau lòng. Tôi thật vô trách nhiệm với bản thân và gia đình.



Vậy mà Anh Phục Hưng lại quỳ xuống, cúi đầu nói với cha mẹ của tôi rằng:

"Con xin lồi hai bác. Con sẽ chịu trách nhiệm!"

Mẹ tôi cũng khóc sau đó mẹ xỉu ngang. Tôi hoảng quá đỡ mẹ, la lớn lên:

"Mẹ ơi.. mẹ. tỉnh lại đi mẹ"

Thế là anh Phục Hưng đã cõng mẹ tôi lên đưa mẹ vào bệnh viện. Trên đường đi tôi nắm chặt tay mẹ. Bây giờ tôi chỉ mong một điều duy nhất là mẹ tôi được bình an.

Mẹ tôi được đưa vào thẳng cấp cứu. Sau khi truyền dịch xong thì tinh thần cũng tỉnh táo trở lại. Mẹ chảy nước mắt. Mẹ bảo mẹ chỉ muốn ngồi bên cạnh cha thôi. Mẹ tôi chợp mắt còn ông ngồi bên cạnh nắm tay mẹ. Cảnh tượng này sẽ khắc sâu vào đầu tôi mãi.

Là tôi làm khổ cha mẹ tôi rồi.

Tôi ngồi ngoài ghế đá trong khuôn viên bệnh viện vừa khóc, vừa lau nước mắt. Anh Phục Hưng nắm lấy tay tôi, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi rồi để tôi tựa vào vai anh:

"Nhật Hạ! Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi! Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua!"

Anh vẫn như những năm về trước, vẫn như thiên thần đưa tay ra nắm lấy tay tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn.

Những ngày tiếp theo anh Phục Hưng vẫn ở lại cùng gia đình tôi. Không khí trong nhà có vẻ khá căng thẳng nhưng tâm trạng của cha mẹ tôi đã dần ổn định lại. Tuyệt nhiên, cha mẹ tôi vẫn không nhắc gì đến đứa bé ở trong bụng.

Có lẽ, bất cứ việc gì cũng có thể vượt qua như cái cách mà anh Phục Hưng nói. Vấn đề ở đây là mọi người điều cần thời gian để "thích ứng" với hoàn cảnh.

Hôm nay, vẫn như thường lệ, tôi nấu cháo để chuẩn bị mang vào bệnh viện cho mẹ.

"Xoảng"

Đột nhiên tôi cảm thấy đau bụng vô cùng. Tôi run rẩy làm vỡ cả tô cháo. Anh Phục Hưng nghe vậy liền chạy vào.

Tôi đau quá nên níu lấy vạt áo của anh Phục Hưng rồi lẩm bẩm:

"Anh ơi...Em đau!"

Tôi ôm bụng của mình, mắt bắt đầu hoa lên. Trán tôi toát mồ hôi, tôi cảm thấy lạnh vô cùng. Anh Hưng bế tôi lên đưa vào cấp cứu.

Sau khi bác sĩ kiểm tra làm xét nghiệm máu và siêu âm thì bác sĩ căn thắng nhìn tôi và anh Phục Hưng:

"Bệnh nhân và người nhà nên chuẩn bị tinh thần. Theo các bước đầu quan sát thì em đã có thai ngoài tử cung. Và việc có thai ngoài tử cung nguy hiểm đến tính mạng. Mà bệnh viện ở đây đều kiện không chuyên và sản nên em cần được chuyển lên bệnh viện tuyến trên để theo dõi. Phải đi ngay lập tức!"

Tôi nghe ong ong bên tay. Những lời vị bác sĩ nói tôi không thể nào tiếp thu được nữa. Anh Phục Hưng trở nên căng thẳng. Anh làm thủ tục cho tôi để chuyển viện và chúng tôi phải đợi 5 tiếng nữa mới có xe cấp cứu chuyển đi. Anh nóng lòng đi đi lại lại.

Tôi cảm thấy bây giờ mình lại trở nên mong manh dễ vỡ trước bất kỳ tác động nhỏ nào đó.

Tôi đang ngồi trầm ngân thì anh ấy lại bế tôi vào phòng bệnh của mẹ đang nằm. Anh đặt tôi lên ghế trong sự ngỡ ngàng của cha mẹ tôi. Anh lại quỳ xuống và dùng ánh mắt thành khẩn nhất, giọng nói kiên định. Cả người đều toát lên vẻ vững trãi:

"Thưa cô chú! Quán của con có một số việc. Trong thời gian này, con xin phép về lại Sài Gòn để xử lí công việc.

Bên cạnh đó, con muốn em Hạ đi cùng con. Vì con muốn chăm sóc tốt cho Nhật Hạ. Con biết những việc con gây ra đã làm cho cô chú chịu cú sốc trong thời gian này. Và điều con mong muốn là cô chú có thể bình tâm trở lại.



Con xử lý công việc xong sẽ quay lại thưa chuyện với cô chú ạ. Con xin lỗi nhưng cô chú hay tin con lần này!"

Cha tôi lên giọng: "Nhật Hạ sẽ không đi đâu hết!"

Trước giờ cha tôi vẫn điểm tĩnh, tôi chưa bao giờ thất ca lớn tiếng như vậy.

Anh Phục Hưng vẫn kiên trì: " Con xin cô chú! Con không thể yên tâm bỏ rơi Nhật Hạ được. Con xin cô chú. Cho con và em thời gian một tuần. Sau một tuần con sẽ cùng gia đình về thưa chuyện với cô chú ạ!"

Anh ấy vẫn kiên quyết: "Con xin cô chú! Cho con thêm thời gian. Con nhất định sẽ không làm cô chú thất vọng..."

Rồi anh ấy cứ quỳ ở đó. Cha mẹ tôi vẫn im lặng. Còn tôi thì chỉ biết nhìn thôi. Sao tôi có thể ích kỷ đến như vậy?

Chuyện tôi gây ra lại bắt những người xung quanh tôi phải chịu trách nhiệm cơ chứ?

Anh nắm lấy tay anh kéo anh đứng dậy. Nhưng anh lại gạt tay tôi ra: "Khi nào cô chú đồng ý anh mới đứng dậy!"

Mọi chuyện đã đi quá giới hạn của nó. Bây giờ có quay lại e là cũng không thể. Tôi nhào đến ôm chầm lấy anh:

"Cảm ơn anh! Như vậy đã đủ lắm rồi!".

Những gì anh có thể làm cho tôi đã vượt xa tưởng tượng của tôi. Làm sao tôi có thể trả hết cho anh được cơ chứ?

Chuyện không liên quan đến anh sao anh lại đồng ý chịu trách nhiệm. Trong khi người gây ra lại không thấy mặt?

Là tại sao?

"Anh về đi!"

"Cha, mẹ đứa con trong bụng không phải của anh ấy. Anh ấy không phải là người gây ra mọi chuyện. Thật là đứa con này là của..."

Rồi anh nhào đến ôm tôi: "Nhật Hạ! Em đừng nói nữa. Em hãy tin anh. Cha mẹ em sẽ đồng ý thôi!"

Anh cướp lời của tôi...

"Thôi được rồi!", mẹ tôi lên tiếng rồi nhìn cha tôi gật đầu.

"Có lẽ nên cho tụi nhỏ thời gian. Tụi nó cũng đã trưởng thành rồi!"

Cha tôi quay mặt đi chỗ khác. Giọng nói chậm rãi nghe có phần bi ai:

"Đi..đi!"

"Con cảm ơn cô chú!", anh Phục Hưng đỡ tôi đứng dậy rồi bế tôi ra khỏi cửa phòng bệnh.

Tôi ngoái đầu lại nhìn cha mẹ. Cha mẹ tôi đều quay đi chỗ khác.

Mặt tôi cay xè, chỉ kịp nghe: " Hạ..Hạ... nhớ giữ gìn sức khoẻ!"