Anh Phục Hưng bế tôi ra xe, ánh mắt kiên định nhìn tôi:
“Sẽ không sao đâu!”, rồi anh lấy tay lau nước mắt cho tôi. Dịu dàng thắt lại dây an toàn. Anh đánh lái rời đi.
Tôi mệt quá thiếp đi lúc nào không hay...
Đột nhiên, một nguồn sáng hắt vào mắt tôi. Tôi khó chịu mở mắt ra.
Trước mắt tôi là một khu vườn xanh mướt, men theo lối mòn tôi bước vào bên trong khu vườn. Và rồi, tôi nhìn thấy Tô Quân đang nắm tay của Thiên Di. Sau đó, thân hình vững trãi dịu dàng ôm Thiên Di vào lòng. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy đã từng dành riêng cho tôi. Mắt tôi lại nhòe đi.
“Tại sao?”
“Tất cả chỉ là ngụy tạo là giả dối sao?”
“Nếu bạn yêu người thứ nhất thì sẽ không có người thứ hai!”.
Thật vậy! Tôi bật cười trong đau đớn. Chẳng qua mình chỉ là một vật thay thế thôi. Tôi cố sức gào lên thật to nhưng không một ai nghe thấy. Tôi chỉ có thể đứng nhìn người khác hạnh phúc...
Tôi điên cuồng chạy đi thật xa. Rồi tôi quỵ xuống. Tôi đấm tay vào lòng ngực đang khó khăn hít thở của mình.
Tôi đau!
Tôi bật khóc!
Chỉ trong chớp mắt, khu vườn xanh mướt bỗng biến thành một nơi hoang tàn khô khốc, màn đêm đang bao quanh như muốn nuốt chửng lấy tôi. Tôi có người rơi vào tuyệt vọng. Kỳ tích sẽ không bao giờ xuất hiện cho đến khi bản
thân mình tự vượt qua.
Rồi tôi lại thấy một luồng ánh sáng trắng trước mặt. Làn ranh giới mong manh xuất hiện. Cũng là lúc tôi cô đơn nhất tôi ngã quỵ, anh lại đứng đó đưa tay về phía tôi.
“Réc..”
Tiếng phanh gấp làm tôi giật mình, tôi chầm chậm hé mở đôi mắt của mình ra. Không biết tôi đã ngủ bao lâu, đến khi mở mắt thì xe đã vào khuôn viên bệnh viện phụ sản.
Tôi mở cửa bước xuống xe, thân thể mệt mỏi thở dài. Bệnh viện phụ sản này là bệnh viện sản nổi tiếng nhất nằm ở trung tâm thành phố. Bệnh viện được chia làm hai khu: một khu khám thường và khu còn lại khám dịch vụ.
Trời đã gần xế chiều, bệnh viện chỉ còn khu khám dịch vụ là hoạt động. Nhìn những bà bầu ôm bụng nặng nề ngồi chờ kết quả cùng chồng, bất giác tôi lại nhìn xuống bụng của mình.
Người ta thì đang hào hứng mong ngóng con của mình ra đời. Còn con của tôi, chưa kịp thành hình thì đã... Nói đến đây lòng tôi chua xót.
Anh Phục Hưng choàng tay qua vai tôi chầm chầm dìu tôi di chuyển: “Em ổn chứ?”
Tôi lặng lẽ nhìn anh gật đầu. Rồi anh nheo mắt nhìn tôi, dứt khoát bế tôi vào lòng:
“Bác sĩ dặn không cho em vận động với bất kỳ hình thức nào!”
“Cảm ơn!”, tôi chỉ có thể nói thế này với anh thôi. Rồi tôi tựa đầu vào vai của anh. Có lẽ trong cái khoảnh khắc này tôi chỉ còn biết dựa vào anh thôi.“Nhật Hạ!”
Tôi lại mơ rồi ư?
“Mau bỏ cô ấy xuống!”, rồi có một bàn tay vươn đến chỗ tôi kéo tôi giật ngược lại.
Giọng nói này chắc chắn không thể lẫn vào đâu được. Tôi bắt đầu khó khăn hít thở, sống mũi cay cay.
“Tô Quân?”
Trái đất này quả đúng là rất tròn. Không ngờ cái cảnh mà mình không muốn nhìn thấy nhất lại xuất hiện trước mặt mình.
Tôi ra hiệu cho anh Phục Hưng thả tôi xuống. Sau đó, tôi hít thở thật sâu kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào. Nhìn người đàn ông tôi từng rất yêu thương đang ở trước mặt tôi và cùng một người phụ nữ khác.
“Nhật Hạ? Em bị sao vậy?”
Chị Thiên Di choàng tay qua ôm lấy eo của chủ tịch Tô.
Một lời hỏi thăm hay là lời châm chọc?
“Thật trùng hợp! Chị đang cùng Tô Quân đi khám thai!”, rồi chị ta nhìn xuống bụng của mình rồi vuốt ve. Gương mặt mỉm cười hạnh phúc.
Tôi nở nụ cười:
“Chào chị, chào chủ tịch!”, tôi không nói gì thêm. Rồi tôi nói lấy tay anh Phục Hưng ra hiệu:“Mình đi thôi anh!”
Tôi đi ngang qua hai người bọn họ. Chủ tịch níu tay tôi lại. Tôi vùng tay ngài ấy ra khỏi:
"Đừng chạm vào tôi!”
Ánh mắt căm thù của tôi nhìn vào ngài ấy. Tôi đã quá mệt mỏi rồi, sắc mặt của tôi trở nên trắng bệch, đầu óc tôi quay cuồng. Tôi nhắm mắt ngã về sau. Trong vô thức, tôi cảm nhận được vòng tay ấm áp tôi quen thuộc của Tô Quân.
"Tô Quân, còn em thì sao? TÔ QUÂN!!”
“Nhật Hạ! Nhật Hạ! Em mà có chuyện gì tôi sẽ không tha cho em đâu!”
Tôi mơ hồ với tay chạm lấy gương mặt của Tô Quân, nước mắt nhẹ nhàng rơi. Tôi khép mi lại chìm sâu vào cơn mơ. Tôi đang mơ ư? Một giấc mơ không bao giờ muốn tỉnh lại.
Không biết đã tôi qua bao tâu. Có lúc tôi cảm thấy rất nóng. Có lúc lại cảm thấy rất lạnh. Tôi biết đã có ai đó gọi lên tôi nhưng tôi không thể trả lời.
Thời gian cứ thế trôi. Tôi vẫn không thể mở mắt. Tôi chỉ muốn ngủ thôi. Cũng có lúc gặp ác mộng người cứ run lên bần bật lại có một bàn tay nắm chặt tay tôi. Cảm giác rất ấm, cực kỳ ấm!
...
Tôi nhìn thấy một tấm lưng vững trãi, gương mặt với góc nghiêng suy tư. Sống mũi cao vút.Trong cái ánh nắng của ngày mới gương mặt đã bị che đi cơ hồ không thể nhìn rõ được nhưng vẫn toát lên vẻ mị hoặc khó tả. Tôi cố gắng mở mắt ra nhìn. Tay tôi cử động cố gắng đưa về phía người đàn ông đó. Vô tình người đàn ông xoay người tiến về phía tôi, nắm lấy tay tôi:
“Nhật Hạ! Em tỉnh rồi!”
“Là anh? Em đã ngủ bao lâu rồi?”
Anh nở nụ cười dịu dàng vuốt tóc tôi, rồi từ từ di chuyển xuống đôi gò má của tôi:
'Á!"
Tôi méo mặt tỉnh hẳn:
“Sao anh lại có thể đối xử thô bạo với người bệnh như vậy chứ?”
Anh vừa đỡ tôi ngồi dậy vừa càm ràm:
“Em tính ngủ đến bao giờ?”
Anh thở phào nhẹ nhõm:
“Tỉnh lại là tốt rồi!”, anh vừa nói xong lại trực tiếp kéo tôi ôm vào lòng:
“Đồ ngốc! Em chỉ bị đau ruột thừa, trào ngược dạ dày không phải có thai ngoài tử cung. Là bệnh viện trả kết quả nhầm với một bệnh nhân cùng tên, cùng ngày tháng năm sinh với em nhưng khác địa chỉ. Thật không thể tin được! Phạm Nhật Hạ! Ai cho em lười đến thế? Thất tình thôi mà có cần ngủ một mạch 3 ngày 2 đêm như thế không?”“Á! Tức quá mà! Anh phải bẹo má của em đến khi nào thấy hả giận thì thôi!”
Tôi chậm rãi hỏi thật kỹ:
"Anh Phục Hưng, có thật không?"
Anh Phục Hưng chỉ gật đầu...Tôi còn nhớ như in nét mặt căng thẳng của anh khi anh quỳ xuống xin cha mẹ tôi, lúc sốt sắng lái xe chở tôi gấp gáp từ quê lên bệnh viện thành phố. Rồi nét mặt vui mừng khi tôi từ cõi chết trở về.
Vẫn đâu đó bên tai câu nói của một nhà văn trẻ nổi tiếng:
"Trước khi vươn mình đuổi theo những giấc mơ to tát được chạm sờ vào bóng hình của một ai đó, một điều gì đó mà mình tự ngộ nhận, thì hãy nhớ rằng: Hãy yêu người luôn ở cạnh mình".
Tôi trào nước mắt nhìn anh nở nụ cười: "Cảm ơn anh, Phục Hưng!"