Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh

Chương 59: Lại đi công tác




Cuối cùng sau những ngày vật vã sắp mặt cũng đã đến cuối tuần. Tối hôm nay hy vọng chủ tịch buông tha cho tôi để tôi được tan làm sớm. Tôi cầm điện thoại lên gọi cho mẹ.

Một giọng nói vô cùng quen thuộc:

"Cha mày! Cuối cùng nó cũng chịu nhớ tới mẹ nó!"

Tôi cười phá lên mà nước mắt chảy ra:

"Cha mẹ khỏe không ạ?"

"Khỏe! Con dạo này bận lắm hả? Khi nào về mẹ nấu đồ ăn cho ăn. Mập lên còn cân thịt đi bán. Mà không biết có thằng nào nó chịu mua không nữa. Khổ ơi là khố..."

"Thôi con ở vậy với cha mẹ luôn!"

"Thôi cho mẹ xin. Mẹ chỉ muốn ở cùng cha con thôi. Còn con đi đâu thì đi!"

"Mẹ này! Tết con về cha mẹ giữ gìn sức khỏe!"

"Biết rồi. Từ bao giờ mà lầm bầm y như cha con vậy?"

"Mẹ! Con yêu mẹ!"

Tôi nói đến đây mà nước mắt rưng rưng. Tôi nhớ nhà rồi! Trong lòng thầm mong chủ tịch đừng tăng ca.

Vậy mà mới vừa nghĩ thôi đã bị giọng nói của chủ tịch làm tỉnh ngủ.

"Nhật Hạ! Mau thu dọn đồ đạc lên đường!"

"Hả?"

Chủ tịch gấp gáp nhìn đồng hồ sau đó thúc giục tôi nhanh lên.

Thì ra nãy giờ chỉ là tôi làm mệt đến mức ngủ gục. Thật không thể tin được! Bây giờ đã là 4 giờ chiều còn thu dọn đô đạc đế đi đâu cơ chứ?

Tôi tay ôm laptop, tay cầm tài liệu. Tôi vội vã quơ cây viết trên bàn cùng một vài ghi chú mà chủ tịch căn dặn.

Gôm chúng lại nhét vào balo. Tôi bù xù tóc rồi còn chưa chỉnh lại nữa.

"Nhật Hạ! Nhanh lên nếu không chúng ta không kịp bàn hợp đồng lần này đâu!"

"Dạ!"

Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần di chuyển. Trước khi đi còn quay đầu kiểm tra một lần nữa xem có bỏ sót gì không. Tất cả đều ổn nhưng tôi quên mất việc điều xe. Tôi lấy điện thoại gọi cũng chẳng ai nghe máy. Mọi người làm gì thế nhỉ. Nếu không xong chắc chủ tịch nhà tôi nổi cáu mất.

"Nhật Hạ! Còn không đi?"

Tôi chạy nhanh ra ngoài. Thì ra chủ tịch nhà tôi đã có sắp xếp sẵn hết. Bác tài xế cung kính giao chìa khóa xe cho chủ tịch. Tôi và ngài ấy rất nhanh đã ngồi vào trong xe. Bình thường tôi cũng tự mình cài dây an toàn. Nhưng hôm nay chủ tịch nhà tôi lại giúp tôi cài dây. Tôi cảm nhận được mùi hương nam tính mị hoặc.

Suốt dọc đường đi chúng tôi không bàn gì khác ngoài công việc. Thỉnh thoảng tôi lại quay sang nhìn trộm Tô Quân. Ngài ấy trong lúc làm việc hay lái xe đều toát ra vẻ nghiêm túc chững chạc đến nao lòng. Tôi lấy tay tự vỗ hai má của mình, không biết tự bao giờ tôi lại "say" người đàn ông này đến vậy.

"Nhật Hạ? Em tự luyến hay sao mà cười?"

"Em đâu có! Em...à chủ tịch mình đang đi đâu vậy?"

"Sao tới bây giờ em mới hỏi? Không sợ tôi đem em đi cân ký bán hả?"

"Chủ tịch lăng nhăng! EM KHÔNG PHÁI HEO!" •

Rồi chủ tịch lắc đầu sau đó cười phá lên. Rõ ràng tôi không phải là heo. Chắc chắn là như vậy. Tôi nhìn một lượt bản thân từ trên xuống. Ba vòng vô cùng hoàn hảo. Tôi mà mặc bộ đồ bó sát chắc chắn sẽ rất đẹp.

Có điều tôi đang mặc trên người một chiếc áo thun tay cộc với quần jean.

Có vẻ bộ đồ của tôi sẽ không thích hợp với việc bàn hợp đồng. Tôi nhíu mày nghĩ cách.

"Em yên tâm tôi không đem em đi bán đâu! Chúng ta chỉ ăn một bữa cơm đơn giản thôi!"

Ngài ấy đang trấn an tôi sao? Nếu không có gì quan trọng sao phải tức tốc lên đường vậy?



Xe di chuyển rất chậm. Bây giờ trùng với giờ tan ca nên đường Sài Gòn đông đúc.

Sau hồi lâu di chuyển cuối cùng chủ tịch cũng đánh lái di chuyển vào cao tốc Long Thành - Dầu Dây.

"Chủ tịch chúng ta là đi?"

Chủ tịch ánh mắt kiên định nhìn về phía trước không quên trả lời tôi:

'Nhật Hạ! Chúng ta đi Vũng Tàu!"

"Ơ?"

Tôi há hốc miệng không nói thêm được lời đầu. Tôi gật đầu liên tục như một con điên. Không còn ngôn từ nào có thể diễn tả được sự bá đạo của chủ tịch nhà tôi. Ăn một bữa cơm phải ngồi xe 3 tiếng đồng hồ?

"Nhật Hạ? Em thích bài hát gì nhất?"

Tôi trêu chọc ngài ấy;

"Tô Quân! Anh tính hát cho Hạ nghe hả?"

Ngài ấy nhìn tôi cười cong môi sao đó còn nháy mắt dứt khoát trả lời

"Dĩ nhiên là không!"

Vậy ngài hỏi làm gì? Thôi thì tôi chăm chăm vào máy tính soạn hợp đồng cho xong công việc. Ước mơ bé nhỏ là về nhà sớm của tôi đã tan thành mây khói.

Tôi hoàn thành xong cũng chưa đến nơi nên tranh thủ ngủ một giấc cho tỉnh. Nhưng tôi cứ thắc mắc tại sao chủ tịch lại không để người khác lái xe nhỉ. Sao phải tự mình lái xe làm gì cho mệt?

"Nhật Hạ! Đến nơi rồi!"

"Em mau lấy đồ trong cốp xe rồi chuẩn bị rồi vào trong nha!"

Tôi nhìn quanh. Trước mắt tôi là một con đường ve biển đông người. Hai làn xe qua lại chật cứng. Bên phía núi là khu nghĩ dưỡng còn phía biển là hàng hàng cao cấp. Kết cấu của khu nghĩ dưỡng cũng không có gì đặc biệt nhưng có vị trí địa lí thuận lợi lại được trang trí bằng gam màu trắng tinh tế cộng thêm ánh đèn vàng lung linh về đêm. Nơi đây hẳn là nơi náo nhiệt nhất thành phố Vũng Tàu rồi. Tôi vừa xuống xe thì được một nhân viên dẫn vào phía khu nghĩ dưỡng.

"Ngài Tô đã chuẩn bị phòng này cho cô ạ. Mời cô theo tôi!"

Tôi loay hoay mãi mới tìm thấy túi đồ trong cốp xe của Tô Quân. Sau đó, tôi đi theo cô nhân viên vào phòng. Căn phòng vẫn là sang trọng đắc tiền. Chỉ cần mở cửa ban công ra là có thể thấy cảnh biển về đêm. Một làn gió biển mát rượi thổi vào mặt tôi. Có lẽ bây giờ tăng ca có khi là một diễm phúc.

Không nghĩ lung tung nữa. Tôi nhanh chóng mở túi ra. Ngài ấy vẫn là hiểu ý tôi nhất. Một bộ váy trắng dài mang phong cách cổ điển. Chất liệu vô cùng gọn nhẹ, phần eo không quá ôm nhưng vẫn tôn lên đường cong của tôi.

Phần vai có hơi trễ xuống mà vẫn kín đáo. Tôi mang đôi giày thể thao trắng xoay một vòng. Tóc xõa hừng hờ, tôi lấy ra một cây son màu.

"Tách"

Tôi búng tay tự khen mình. Bao nhiêu tự luyến đến đây cũng nên dừng lại. Tôi lấy lại tinh thần cầm xấp tài liệu đi theo cô nhân viên.

Cô nhân viên dẫn tôi đi về phía nhà hàng. Vừa bước xuống tôi đã nghe tiếng nhạc du dương. Những tiếng nói cười rôm rã. Những con người xinh đẹp trong những bộ y phụ lã lướt. Mọi người đến được nơi này thì chắc hẳn là những người sang trọng và nhiều tiền.

"Mời cô!"

Tôi đi theo cô nhân viên vòng qua hồ bơi đến một khu biệt lập. Nơi dây rất gần với biển. Chỉ cần nhìn xuống đã thấy sóng biển cuộn tròn đập vào gành đá.

Chiếc bàn ăn nhỏ dành cho một người. Bên trên đã bày biện những món hải sản tươi ngon. Tô Quân đang ngồi trò chuyện với một vị tiền bối. Vừa thấy tôi Tô Quân liền đứng dậy đỡ lấy éo tôi kéo ghế ra:

"Tao tiền bối! Đây là Nhật Hạ!"

"Chào Tao tiên sinh!"

Tôi cúi đầu nhanh chóng chào ông. Ông ấy nâng gọng kính lão của mình lên nhìn một lượt qua tôi.

"Tô Quân! Cậu phá lệ rồi sao?"

Tô Quân cười:

"Tiền bối mời ngồi!"

Sao đó Tô Quân quay qua nhìn tôi nháy mắt. Chúng tôi bắt đầu bữa ăn tối toàn hải sản. Tất cả đều rất tươi và ngon. Vừa ăn hải sản vừa nhâm nhi rượu vang càng làm cho vị hải sản thêm đậm chất.



Đã vậy tôi còn được thưởng thức những bản ballad nhẹ nhàng trữ tình. Tôi cười vui vẻ. Chủ tịch Tô nhà tôi thật biết tận hưởng đến quên cả chuyện chính. Tay vừa ngậm càng cua trong miệng vừa lấy chân đá nhẹ vào chân chủ tịch Tô. Còn không quên nháy mắt nhìn ngài ấy rồi nhìn xấp tài liệu để ở đùi của tôi nãy giờ. Chủ tịch xoa đầu tôi cười phá lên.

Sau đó, nhìn sang Tao tiền bối rồi đứng dậy. Ngài ấy hành động bất ngờ là tôi không kịp trở tay. Tôi cũng hoảng quá đứng dậy theo ngài ấy luôn. Còn không may làm rớt cái càng cua ngon lành ra.

Tôi xấu hổ ôm mặt. Những ngược lại tôi thấy Tô Quân vui vẻ ấn vai tôi ngồi xuống. Còn bá đạo kề sát tai tôi thủ thỉ:

"Ngoan! Ăn cho nhiều vào!"

Tôi chỉ biết gật đầu làm theo. Nhưng mà ngài ấy định đi đâu vậy?

Thân hình cao ráo ấy đang bước đến ban nhạc. Tô Quân nhà tôi cầm cây đàn guitar lên, bắt đầu ngồi vào ghế.

Ngài ấy nâng gọng kính của mình lên, nở nụ cười trìu mến. Mị lực ngất trời...Ông trời có công bằng khi cho ngài ấy ngũ quan tinh tế, dáng người siêu chuẩn.

Tôi tròn mắt lên nhìn Tô Quân của tôi. Tôi không nỡ chớp mắt vì sợ mình sẽ bỏ lỡ một khoảnh khắc nhỏ đẹp đẽ nào đó.

"xíguăn le yóumù rén zìyóu de shẽnghuó

Quen với cuộc sống tự do tự tại của người du mục

ài-ren zài shênbiãn suíchù shì tiantáng

Người yêu bên cạnh, mọi nơi đều là thiên đường

căoyuán zuì mẽi de hua huõhóng de Sà rì lăng

Loài hoa đẹp nhất thảo nguyên, là hoa Tát nhật lãng rực rỡ"

Chất giọng trầm ấm ngân vang cả một không gian. Tao tiền bối cao hứng nên cụng li nhiều lần với tôi. Dù ngài ấy không uống nhưng tôi vẫn phải cung kính mà uống hết không bỏ sót ngụm nào. Tôi vẫn không rời mắt khỏi Tô Quân.

Ngài ấy hát thêm một bản ballad trữ tình nữa thì về ngồi lại bên cạnh tôi. Tôi không biết thời gian bao lâu. Chủ tịch nhà tôi tâm sự rất nhiều với tiền bối Tao. Tôi cứ uống đến khi nằm gục trên bàn ngủ...

"Một con bé say xỉn!"

Tô Quân của tôi lại cõng tôi trên vai. Tôi vùi vào cổ của ngài ấy mà hít thở. Tôi rất thích mùi hương này. Nó thật quyến rũ làm sao. Càng hít vào càng dịu nhẹ càng dễ chịu:

"Chủ tịch lăng nhăng...anh dùng xà phòng gì mà thơm vậy?"

"Em say rồi...Ai cho em uống nhiều thế?"

Tôi vùng khỏi Tô Quân, vỗ ngực la lớn lên:

"Em tự cho!"

Tôi bước đi về phía trước hai tay giơ lên trời vẫy gọi. Sao tự nhiên tôi vui đến như vậy không biết! Sau đó tự nhiên tôi lại mắc cười kinh khủng. Tôi ngồi bẹp xuống đường cười lớn.

Tôi đang cao hứng thì chủ tịch bịt miệng tôi. Vác tôi lên vai cứ thế đi về khu nghỉ dưỡng.

"Nhật Hạ lần sao em còn dám uống nhiều như vậy. Em biết tay tôi!"

Chủ tịch vừa cõng tôi lại vừa càm ràm. Tôi không muốn nghe nên liên tục cào cấu vào tấm lưng ngài ấy.

Ngài ấy lại tét mông tôi:

"Nhật Hạ tôi không nuôi mèo!"

Sau đó thì

"Tách"

Cửa phòng mở ra. Tôi được đặt xuống chiếc nệm êm ái. Tôi ngủ thôi...

Điều hòa trong phòng làm tôi lạnh run bần bật. Tôi muốn chỉnh lại nhưng không mở mắt nổi. Tôi lại nghe tiếng nước chảy truyền từ phòng tắm ra. Tôi muốn tắt nhưng đầu đau quá không ngồi dậy được.

Không biết qua bao lâu, tôi thấy chủ tịch quấn khăn tắm để lộ ngực trần săn chắc trước mặt tôi. Tôi lại không mở mắt ra được. Cho đến khi bàn tay ấm nóng chạm vào da thịt của tôi. Rồi từ từ...

"Rẹt..."