Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh

Chương 58: Không có sao băng




Tối qua ngủ rất ngon. Đến sáng tôi làm bữa sáng cho chủ tịch, cho con heo ăn rồi đến công ty. Vì gần cuối năm nên mọi thứ cứ dồn dập liên tục.

Đến cuộc họp Nhật Linh đặt tay lên vai tôi:

"Nhật Hạ! Nghe nói tối nay có mưa sao băng. Cậu có đi xem cùng bọn tớ không?"

"Ớ? Thật sao? Sao cậu biết!"

"Hôm qua tớ xem Mương 14! Đi thì 7 giờ tối nay nha. Lên cây cầu gần nhà tớ! Tới lúc đó tụi mình ăn uống vui chơi đợi tới 23 giờ đêm."

Nhật Linh nháy mắt nhìn tôi tươi cười.

Tôi cũng cười vui vẻ. Nhưng mà cuộc nói chuyện của chúng tôi cũng bị ngắt quãng bởi giọng của chủ tịch:

"Nhật Hạ! Bảo mọi người vào họp!"

"Dạ!"

Tôi và Nhật Linh đứng dậy chào chủ tịch.

Thấy chủ tịch vào phòng họp trước, sắc mặt hậm hực. Nhật Linh lại kéo tôi lại gần hỏi nhỏ:

"Bão tới hả?"

Không biết ngài ấy cáu về chuyện gì nhưng có vẻ không nên đắc tội.

"Hey! Cẩn thận vẫn hơn!"

Hôm nay lại họp đứng. Hết báo cáo này đến báo cáo khác.

Tôi cảm thấy mệt và khát. Còn mọi người đều tập trung không hề mệt mỏi.

Chủ tịch một tay chống cằm quay lưng với mọi người nghiên cứu số liệu trên màn hình mà trầm ngâm. Không khí có vẻ chuyển dần sang căn thẳng. Rồi cuối cùng chủ tịch trầm giọng:

"Sau này, chúng ta tuyển người không tuyển những người xăm trổ. Nếu có tuyển thì cũng phải mặc áo kín che lại!"

"Như vậy đi! Nếu không còn việc gì khác mọi người tan họp"

Ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Mọi người bắt đầu bàn tán về việc tuyển nhân viên không có hình xăm. Tất cả đều không hiểu tại sao nhưng duy chỉ tôi là người hiểu nhất.

Không biết có phải vì lần gặp nạn ở Phú Quốc chủ tịch sợ tôi ám ảnh nên mới quy định lại như vậy không? Tôi có nên cảm ơn ngài ấy không? Tôi đi cà nhắc bước ra khỏi phòng họp để chuẩn bị hoàn thành biên bản do chân tôi tê. Đứng họp lâu cộng thêm mang giày cao gót đứng suốt 3 tiếng đồng hồ liên tục sao tôi có thể chịu nổi cơ chứ?

Tôi gật đầu tán dương bản thân thật phi thường.

Nhưng chân vừa tê vừa đau, mặt thôi nhăn nhó đứng lại. Lúc này, Nhật Linh chạy lại đỡ tôi:

"Nhật Hạ? Cậu tên chân đúng không? Để tớ đỡ cậu ra ngoài!"

Tôi gật đầu đồng ý còn luyên thuyên cảm ơn Nhật Linh.

Vừa tới cửa thì

"Rầm..."

Tôi giật bắn người, tay ôm ngực. Cũng may bản thân không bị bệnh tim nếu không chắc giờ này tôi đang trên đường cấp cứu đến bệnh viện.

"Nhật Hạ, cô còn chưa báo cáo cho tôi?"

Nhật Linh thấy sắp có bão liền lập tức buông tôi ra:

"Nhật Hạ tớ đi trước nha! Bão lớn quá! Tớ đỡ không nổi!"

"Ơ.?"

Nhật Linh chạy mất tiêu. Tôi bị mất điểm tựa liền ngồi xuống ôm chân. Vừa đau vừa tê như ngàn cây kim châm vào. Ai thấu cho tôi?

Chủ tịch nhanh chân bước lại kéo tất cả các rèm cửa xuống. Đóng mạnh cửa phòng họp.



Tôi còn kịp nhìn ra bên ngoài, mọi người lắc đầu cảm thông và tội nghiệp cho tôi.

Tôi còn thấy có chút sợ với chủ tịch. Vì trong công việc chủ tịch nhà tôi khó khăn vô cùng.

Ngài ấy nhanh chân đi đến chỗ tôi. Tôi sợ hãi nhắm mắt lại lấy tay ôm trán.

Tôi sắp bị búng trán rồi đây!

Nhưng không ngờ ngài ấy lại bế tôi lên dịu dàng đặt tôi ngồi vào ghế dựa.

Tôi còn định mở miệng thì

"Suyt!"

Tô Quân ra hiệu cho tôi im lặng. Rồi lấy tay tháo đôi giày dưới chân tôi ra.

Chiếc váy hôm nay tôi mặc quá ngắn nên tôi hơi ngượng ngùng, định rụt chân lại đứng dậy.

"Đừng động! Anh đầu phải chưa từng thấy?"

Ôi! Tim tôi lại đập nhanh, mặt tôi đỏ bừng bừng.

"Anh biến thái!"

Chủ tịch vẫn xoa chân tôi. Tôi cũng cảm thấy chân mình khá hơn rất nhiều.

Tôi không biết nói gì hơn. Chỉ là tôi cảm thấy chưa quen khi được ngài ấy chăm sóc.

Tô Quân tròn mắt nhìn tôi. Ngài ấy chầm chậm nói:

"Nhật Hạ em biết gì không? Tối nay chúng ta phải tăng ca."

Một lời nhẹ tênh mà tôi thấy toát mồ hôi hột. Sao băng cũng không thể ngắm được rồi.

Tôi buồn rũ rượi chỉ nói được một chữ:

"Dạ!"

Sau đó mang giày vào ra ngoài làm việc như một cái máy.

Sau cùng, vào lúc 22 giờ 30 phút, Phạm Nhật Hạ tôi cũng hoàn thành xong báo cáo. Nếu bây giờ chạy đi xem sao băng còn kịp. Tôi hối hả chạy thu dọn đồ đạc sau đó mang balo co chân chạy. Vậy mà vừa định chạy thì bị chủ tịch nắm balo kéo ngược lại. Tôi xém chút nữa ngã vào lưng của ngài ấy. Ngài ấy nhìn tôi mặt không nở nổi nụ cười:

"Nhật Hạ? Tôi và con heo đều đói!"

Tôi dùng đôi mắt long lanh của mình cầu xin ngài ấy:

"Chủ tịch mong ngài cho em thiếu nợ lần này. Nhất định em phải xem mưa sao băng!"

"Để làm gì?"

"Cầu nguyện!"

Tô Quân cười phá lên, giọng điệu có ba phần chăm chọc tôi:

"À! Hoá ra là vậy. Trong mấy bộ phim ngôn tình vẫn hay có cảnh nam chính cùng nữ chính ngắm sao băng sao?

Thế em xem cuối cùng chuyện họ cầu nguyện có thành sự thật không?"

Tôi ngây người ra suy nghĩ. Vậy là chủ tịch dứt khoát kéo tay tôi:

"Dĩ nhiên là không! Mau về nấu cơm cho tôi ăn ý nghĩa hơn nhiều!"

Về đến chung cư vào trong thang máy chủ tịch tôi cúi mặt xuống buồn xoa. Tôi suy nghĩ đến truyền thuyết về mưa sao băng.

Tôi nhìn Tô Quân và hỏi: "Ngài có muốn nghe truyền thuyết về mưa sao băng không để em kể cho ngài nghe?"

"Đói bụng!"



"Hừ! Chẳng lãng mạn chút nào!"

"Ting"

Cửa thang máy mở ra Tô Quân lại kéo tôi đi vào lối thang bộ.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

"Lên tầng cao nhất!"

Trong tay ngài ấy cầm 1 chiếc chìa khóa mở cửa ra. Vì tâng cao nhất của chung cư thường bị khóa lại.

"Chủ tịch sao anh có được vậy?"

"Em còn hỏi?"

Hừ. Ngài ấy nhanh chóng mở cửa ra kéo tôi đi vào. Toàn thành phố như hiện ra trước mắt tôi. Gió thổi vào mặt thôi mát lạnh. Nhìn xuống bên dưới chỉ thấy được những chấm xanh đỏ đan xen. Tôi quay sang nhìn ngài ấy bằng đôi mắt long lanh. Ngái ấy nhìn tôi với nụ cười ngọt ngào hiện trên môi.

Nếu có sao băng tôi sẽ ước:

Một là trả nợ cho gia đình

Hai là lúc nào cũng thấy được nụ cười của người đàn ông trước mặt

15 phút trôi qua....

Chúng tôi vẫn không thấy gì.

20 phút nữa lại trôi.

Tô Quân nhìn tôi nghi ngờ:

"Nhật Hạ? Thật là hôm nay có sao băng?"

"Em đọc báo thấy vậy mà? Chắc chắn là có!"

"Ừ!"

Sau đó Tô Quân vòng tay qua ôm eo của tôi. Tôi phàn nàn anh:

"Cách xa em ra. Anh còn nhớ anh hứa gì không?"

"Không nhớ! Phạm Nhật Hạ em nhắc lại xem?'

Vừa dứt lời Tô Quân đã ôm trọn tôi vào lòng từ phía sau. Anh ấy còn cố tình để cằm của mình cạ lên xương quai xanh của tôi.

"Buông em ra! Em nhột!"

Tôi cũng đâu chịu thua. Tôi cố gắng vùng ra. Sau đó tôi xoay người lại, nhón chân lên dùng đôi mắt long lanh nhìn

Tô Quân để phân tán sự chú ý. Rất nhanh tôi tính toán lực rồi nhảy lên người của ngài ấy.

Tôi dùng chân siết chặt eo, hai tay ôm cổ của Tô Quân.

Bây giờ chúng đôi mặt đối mặt, hai chiếc mũi cạ sát môi chạm môi.

Tôi cảm nhận được cơ thế của ngài ấy đang nóng bừng lên, hô hấp trở nên gáp gáp bầu không khí lúc này thật ám muội.

Tôi buông xuống. Trong lòng tự trách nước đi này lá tự mình làm khó mình rồi.

Nhưng sao tim tôi cũng đập nhanh đến vậy. Cảm giác dày vò dâng lên trong lòng.

Tôi trở về vị trí ban đầu. Tô Quân cũng ngại ngùng lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng:

"Chúng ta vào nhà thôi!"

Tôi gật đầu luyến tiếc ngước nhìn bầu trời lại lần nữa...