Dây kéo được cởi ra. Tôi mơ màng không động thấy ngài ấy đang cúi thấp người về phía tôi. Hương thơm dịu dàng từ người của ngài ấy tỏa ra khắp phòng. Lúc này cửa đã được đóng kín nên tôi chỉ nghe tiếng của máy điều hòa.
Đôi bàn tay ấy di chuyển từ xương quai xanh của tôi xuống vai. Tiện thế di chuyển cổ áo của tôi từ từ kéo xuống theo.
Lúc này toàn bộ cơ thể của chủ tịch Tô đặt lên người tôi. Tôi lại thấy bàn tay hư hỏng của chủ tịch vòng qua sau eo của tôi rồi giật một cái thật mạnh. Cuối cùng chiếc váy bị kéo khỏi người của tôi. Bây giờ tôi chỉ còn bộ đồ lớt cho chắn cơ thể.
Nhiệt độ trong phòng làm tôi khẽ run người. Tôi cố gắng mở mắt ra nhưng cứ choáng váng. Tôi muốn phảng kháng nhưng không được. Hơi thở tôi gấp gáp. Tô Quân kéo chiếc váy ra khỏi người tôi được mới chịu đứng dậy đi về phía tủ. Tôi không biết thế nào lại cảm thấy buồn nôn quá. Rồi thì
"Ọe.."
Sau đó tôi nằm lại giường. Tôi nghe tiếng bước chân rồi tiếng lầm bầm trách móc tôi sao uống nhiều đến vậy.
Sau đó tôi cứ ngủ.
Lúc hé mở mắt lại nhìn thấy chủ tịch đang ngồi bên cạnh với chiếc khăn ấm lau mình cho tôi. Được một lúc. Tay ngài ấy lại di chuyển sau lưng tôi thuần thục cởi đi chiếc áo lót còn lại trên người. Lúc này chỉ để lộ bộ ngực đẩy đà của tôi. Sau đó Tô Quân lau nước ấm lên ngực tôi. Vô tình dụng vào nơi hồng hào nhất.
"Um.."
Khó chịu thật như có luồng điện chạy qua người.
Ngài ấy đang lợi dụng tôi ư? Tôi phải phản kháng mới được. Nhưng ngày ấy lại đắp chăn che lại.
Tôi nghĩ chắc ngài ấy uống lau mình cho tôi. Nhưng chưa được bao lâu thì lại tiếp tục di chuyển xuống nơi tư mật của tôi. Dứt khoát
"Rẹt.."
Xé nát.
Lần này tôi không thể không tỉnh táo. Cố gắng bật ngồi dậy dùng hết toàn bộ sức lực đá ngài ấy.
Tô Quân ôm ngực đau đớn ngã người về phía sau.
"Nhật Hạ! Em lấy oán báo ân?"
Lần này thì tôi tỉnh thật rồi! Tôi với tay lấy chăn che lại cơ thể
Sau đó tôi nhìn ngài ấy mà sụt sùi, hét lên:
“Tô Quân chẳng phải chúng ta đã nói rõ ràng với nhau rồi sao? Em không muốn xảy ra sự việc gì trước khi cưới!”
“Tôi không có! Em đừng có suy diễn như vậy!”
Tô Quân vẫn ngồi ở dưới nền gạch ôm ngực.
Tôi bực bội! Tại sao tôi tự suy diễn? Trong khi ngài ấy chỉ quấn một chiếc khăn còn tôi bây giờ không có gì trên người?
"Tôi lấy gói quăng váo ngài ấy:
"Ngài là tên bỉ ổi. Vô liêm sỉ lợi dụng tôi. Tôi hận ngài!"
"Tôi không có! Em nghe tôi nói!"
Tôi bịt tay lại không muốn nghe. Còn giải thích gì nữa?
Ngài ấy thấy tôi khóc như vậy liền sót ruột chạy lại nắm lấy tay tôi.
"Nhật Hạ em bình tĩnh nghe tôi nói!"
"Không nghe!"
"Chát"
Tôi tát ngài ấy. Tưởng đâu ngài ấy sẽ bỏ đi ai ngờ lại càng nắm chặt lấy tay tôi. Áp người vào tôi nằm xuống nệm.
Ánh mắt kiên định nhìn tôi:
"Nhật Hạ em nghe tôi nói! Tôi chỉ muốn thay quần áo cho em thôi!"
Tôi nghe đến đây khóc nhiều hơn. Nước mắt tuôn như mưa. Ngài ấy nói vậy ai mà tin được cơ chứ?
"Em không phải trẻ con!"
"Em chính là trẻ con!"
"Um..."
Tôi lại bị ngài ấy hôn. Nụ hôn này từ từ dịu dàng miên man. Tôi vô thức đáp trả...
Sau đó, ngài ấy buông ra...dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn tôi.
"Nhật Hạ! Anh sẽ chịu trách nhiệm!"
Trong không gian kín chỉ nghe tiếng điều hoa kêu cùng với hơi thở gấp gáp của cả hai. Căn phòng lúc này thật ám muội. Tôi phải làm sao đây? Trái tim tôi đập nhanh khi nghe câu nói của Tô Quân. Tôi suy nghĩ...ánh mắt trở nên mông lung...
Bất ngờ môi của Tô Quân lại chạm vào môi tôi. Tôi nhắm mắt lại... nước mắt vẫn cứ rơi...
Đột nhiên ngài ấy dừng động tác, ngã người xuống bên cạnh tôi. Ngài ấy thở ra:
"Nhưng mà lúc nãy, anh là nhắm mắt rồi mới thay quần áo cho em! Em đừng giận anh!"
Sau đó tôi vung tay lên định tát ngài ấy nhưng bàn tay của tôi bị ngài ấy giữ chặt lại nhẹ nhàng đặt lên ngực:
"Nhật Hạ anh sẽ chịu trách nhiệm! Rồi ngài ấy ôm tôi vào lòng nhắm mắt lại..."
Tôi bất ngờ không biết phản ứng như thế nào thì lại nghe bên tay tiếng thở trầm ổn của Tô Quân.
Ngài ấy ngủ rồi sao? Sao có thể ngủ được cơ chứ?
Tôi định ngồi dậy thì bị Tô Quân ôm siết chặt vào lòng hơn nữa:
"Em ngủ đi! Anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm!"
Tôi lại nghe tiếng ngái ngủ đều đều...