Cửa thang máy đóng lại. Tô Quân ánh mắt đỏ ngầu nhìn người phụ nữ đang nằm trong lòng mình.
Thiên Di!
Một cái tên dịu dàng theo anh suốt những năm tháng ở Việt Nam. Anh đã từng rất rất yêu cô. Thậm chí những lần cô từ chối anh, anh đều cố gắng nuôi hy vọng rằng một ngày cô sẽ nhận ra tình cảm của anh dành cho cô là sâu đậm, là thật lòng không phải đùa giỡn.
Đến lúc anh hạ quyết tâm từ bỏ tình cảm một phía thì cô lại tìm đến anh.
Trời trêu người mà có đúng không?
Nhìn người phụ nữ dịu đi trong lòng mình, Tô Quân cau mày. Người lúc này anh lo không phải là Thiên Di mà cô gái bướng bỉnh lúc nào cũng gây phiền phức.
Nghĩ đến cô ấy anh lại không chịu được, bất giác mở miệng trách móc:
"Nhật Hạ, cả đời này em chỉ giỏi làm cho người khác lo lắng!"
"Chủ tịch!"
Tiểu Trương mở cửa xe ra. Thấy chủ tịch bế Thiên Di vào bên trong yên vị rồi anh mới đóng cửa. Anh vòng ra phía trước ngồi vào ghế đánh lái rời đi.
Bên ngoài trời đổ mưa to, điều hòa bên trong xe được chỉnh ấm hơn. Ấy vậy mà Thiên Di vẫn nằm gọn trong lòng của Tô Quân. Tô Quân lấy tay xoa đầu cô. Từ lâu anh rất muốn Thiên Di xem anh là chỗ dựa như vậy. Nhưng khi đã đạt được mong muốn, bản thân anh vẫn thấy có gì đó không đúng.
Thiên Di nằm yên như đang ngủ. Đôi môi khẽ nhếch lên mỉm cười. Trong lòng nghĩ:
"Cái Thiên Di tôi muốn có được. Ai cũng đừng hòng lấy đi!"
Thiên Di trước giờ luôn là người con gái dịu dàng. Từ nhỏ cô đã được sống trong nhung lụa. Không bao giờ thiếu thứ gì bản thân thì rất cá tính nhưng lúc nào cũng phải tỏ ra dịu dàng nhu mì trước mặt người khác. Vì cô biết vẻ nhu mì này sẽ khiến con người ta say đắm, khẽ làm cho người khác yêu quý và nhường nhịn cho cô.
Đó là năm Thiên Di 10 tuổi. Cô trốn trong góc tủ khi ba mẹ cô cãi nhau.
Cô là muốn gì được đó!
"Chát..."
"Tại sao tôi lại lấy một người như ông chứ! Chúng ta quá khác biệt!"
Ba cô là một người Đài Loan. Mẹ cô là người Đài gốc Việt. Chính vì gia đình hai bên đã định sẵn hôn ước nên ba và mẹ cô mới về chung một nhà. Giữ họ không có tình cảm.
Ngày xưa mà! Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó! Mẹ cô làm sao dám cãi lời ông bà.
Thế nên lấy một người không yêu chưa hẳn không hạnh phúc. Nhưng nếu lấy một người vừa không yêu vừa hay ghen lại còn thích động tay động chân thì chắc chắn là một bất hạnh.
Họ cãi nhau như cơm bữa, mỗi lần như vậy cô đều trốn trong góc tủ, bịt tay lại giả vờ không nghe. Họ cãi nhau xong rồi lại làm hòa. Sau đó, liền mua cho cô những gì cô thích để chuộc lỗi. Sau một cuộc cãi vã của ba mẹ, những gì cô muốn có đều rất nhanh được mua về. Một điều hiển nhiên là cái gì dễ dàng có được thì con người ta sẽ càng không biết quý trọng.
Tình cảm của Tô Quân luôn sẵn có. Chính vì như thế cô rõ ràng không quý trọng.
5 năm trước, Thiên Di và Tô Quân lần đầu gặp nhau. Cô thấy anh liền lập tức có cảm tình. Nỗi sợ trong lòng quá lớn. Có nhiều lần cô thầm ước giá như anh không phải người Đài Loan. Vì cô sợ anh rồi cũng sẽ như ba cô.
Thế nên loại tình cảm dành cho anh được xem là " lốp dự phòng". Khi cần chắc chắn sẽ dùng đến. Còn nếu không có được thì người khác cũng đừng hồng.
Cô là đáng thương hay đáng trách?
Con người tốt xấu đều đổ lỗi cho hoàn cảnh. Thật ra thì tốt hay xấu do chính chúng ta lựa chọn. Trước giờ Thiên Di luôn nhìn thấy sự ôn nhu dịu dàng của Tô Quân. Cô không bao giờ thấy anh nổi cáu trước mặt nhìn nhưng bạn trai của cô thì khác. Hắn ta giống như ba cô luôn muốn kiểm soát tất cả. Định điểm là 5 ngày trước cô đi gặp khách hàng, chẳng qua trong lúc vui vẻ uống quá chén có kề vai bá cổ với người ta một chút. Vậy là không nể nang ai, hắn trực tiếp tát cô một bạt tai.
Cả đời Thiên Di ghét nhất là đàn ông vũ phu. Cái tát này làm cô nhớ đến sự nuông chiều của Tô Quân dành cho mình. Vậy nên cô đi tìm " lốp dự phòng" để bản thân cảm thấy được cưng yêu chiều chuộng.
Bên ngoài mưa vẫn rơi nặng hạt, Thiên Di hé mắt ra nhìn Tô Quân. Người đàn ông với ngũ quan tinh xảo yên vị với đôi nhắm hờ. Anh trong mắt cô rất hoàn hảo ngoại trừ anh là người Đài giống ba cô. Thiên Di không nghĩ nhiều, cô cũng nhắm mắt lại tận hưởng loại cảm giác dịu dàng mà người đàn ông này mang lại.
Tiểu Trương lái nhanh đến biệt thự của Thiên Di. Vì mưa rất lớn làm che khuất tầm nhìn của anh. Trong lúc ôm cua, xe gặp phải ổ gà anh thắng gấp. Tô Quân bị làm cho giật mình, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh xem xét cô gái đang nằm trong lòng. Cô ấy vẫn ngủ say, lúc này Tô Quân kéo cặp mắt kính xuống. Tay xoa nhẹ hai thái dương. Đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.
Cuối cùng, xe cũng dừng lại trước cổng. Căn biệt thự này nằm ở khu nhà biệt lập dành cho người giàu.
Người giúp việc nhanh chóng chạy đến mở cửa xe. Tô Quân chậm rãi bế Thiên Di vào bên trong.
Cô vùi đầu vào bờ ngực vững chắc của anh. Tay vòng qua cổ dịu dàng chớm người hôn lên đôi gò má.
Bất ngờ trước thái độ của cô nhưng Tô Quân vẫn điềm tĩnh bế cô vào phòng ngủ.
Ánh mắt Tô Quân nhìn quanh một lượt. Căn phòng ngủ được bày biện theo kiến trúc thời Pháp thuộc. Tất cả đồ nội thất bên trong phòng đều được nhập từ Pháp về. Điều đặc biệt là căn phòng này được trang trí bằng gam màu hồng nhạt.
Chẳng phải cô đã từng nói với anh rằng bản thân không thích màu hồng hay sao?
Bản thân có chút khó hiểu nhưng cũng chẳng lưu tâm đến. Anh dịu dàng bế cô đặt lên chiếc giường kings size giữa vòng. Cánh tay Tô Quân vòng qua cổ của Thiên Di. Tay còn lại luồng xuống eo nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Giọng nói âm trầm vầy lên:
"Thiên Di! Em nghỉ ngơi cho khỏe. Anh đã căn dặn Tiểu Trương canh gác ở bên ngoài cửa. Nếu có việc gì, em cứ gọi cậu ấy là được!"
Thiên Di nắm lấy tay anh:
"Thế còn anh thì sao?"
"Anh có việc gấp phải xử lý. Ngoan! Ngủ một giấc cho khỏe!" anh vuốt nhẹ tóc của Thiên Di.
Thân anh to lớn chuẩn bị xoay người rời đi. Thiên Di dĩ nhiên không chịu liền nhào đến ôm anh từ phía sau. Đôi tay mịn màng từ từ luồng qua eo khẽ len lỏi chạm vào cơ bụng săn chắc. Giọng nói như mật ngọt rót vào tay anh:
"Tô Quân! Ở lại đây với em...Em cần anh!"
Không đợi anh trả lời, rất nhanh cô đã vòng ra trước mặt đối mặt với anh. Cô chơm người lên hôn anh. Đôi môi của cả hai chạm vào nhau đầu lưỡi của cô dịu dàng xâm chiếm. Tô Quân trước giờ chưa bao giờ nghĩ đến cô sẽ chủ động hôn anh như vậy nên anh không đẩy cô ra.
Sau một hồi cuối cùng Tô Quân cũng đáp trả. Thiên Di thấy vậy liền đẩy anh ra. Biết người đàn ông trước mắt có ý với mình nên cười đắc ý. Người đàn ông trước mặt rõ ràng chưa trải qua chuyện đó bao giờ. Thiên Di chủ động ôm eo của anh nũng nịu. Đôi môi hồng hôn lên cổ. Cô cố tình mút mạnh để lại dấu hôn. Đây chẳng phải muốn đánh dấu chủ quyền sao?
Cô kéo anh về phía giường, chậm rãi nằm xuống khiêu khích dục vọng nơi anh. Với người phụ nữ đẹp như cô chắc chắn người đàn ông trước mặt không thể khước từ. Cô kéo anh vào lòng. Hai cô thể dán chặt vào nhau. Cô bắt đầu chậm rãi cởi chiếc cúc áo sơ mi của anh ra.
Một ...
Hai...
Đến chiếc nút cuối cùng, Thiên Di tin chắc rằng người đàn này sẽ thuộc về cô. Cho dù có người cô thư ký thì cũng chẳng là gì.
Chiếc nút cuối cùng cũng được cởi ra nhưng chính lúc này, bàn tay to bự của anh nắm chặt tay Thiên Di ngăn cô lại. Tô Quân nhìn vào mắt Thiên Di từng lời chậm rãi thốt ra:
"Xin lôi!"
Lần này ngay cả lý trí và con tim đều phản đối. Anh xoay người rời đi.
Thiên Di trước mắt anh là một phụ nữ vô cùng quyến rũ và sắc sảo. Suy cho cùng Tô Quân là một người đàn ông bình thường, anh khó lòng kìm chế được. Rõ ràng người anh hôn là Thiên Di nhưng anh lại nhìn ra Nhật Hạ.
Cuối cùng thì anh cũng hiếu. Tối qua khi đang nói chuyện với Thiên Di quay ra thì Nhật Hạ đã biến mất dạng.
Nhật Hạ bị làm sao không biết! Tâm trạng anh bồn chồn bất an chứ thế đứng dậy đi tìm bỏ mặc Thiên Di cho Tiểu Trương chăm sóc.
Anh chạy về nhà. Căn nhà trống rỗng không có người. Nhật Hạ không về nhà thì có thể đi đâu được?
Trong lòng anh trách lại vừa lo cho cô. Điện thoại thì gọi mãi cũng không ai nghe. Sài Gòn rộng lớn như vậy anh đi đâu tìm đây?
Sau cùng có người nói cô gặp cướp đang ở bệnh viện. Anh tức tốc lái xe tìm cô. Anh đạp ga vượt đèn đỏ xém chút nữa gặp tai nạn. Vậy mà đến bệnh viện chỉ còn lại anh công an tên Dương.
Mệt mỏi trở về nhà thì trời đã sáng. Mở cửa bước vào thấy Thiên Di mặc đồ của mình. Cô bảo cô không muốn về nhà nên thư ký Trương chỉ có thể đưa cô về nhà anh.
Thế nên ngay giờ phút này đây anh muốn về nhà.