Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh

Chương 49: Tình cảm của tôi




Tôi ở trong xe hỏi anh Tiểu Trương vì sao chủ tịch tìm tôi. Nhưng ông anh đó cứ im lặng. Tôi khó chịu nói:

"Anh Tiểu Trương nếu anh còn không trả lời câu hỏi của em thì em nhảy xuống xe nha!"

"Chủ tịch chẳng phải đang vui vẻ bên chị Thiên Di hay sao mà tìm em?"

Tiểu Trương nhìn vào gương chiếu hậu trong xe để quan sát tôi. Ánh mắt của tôi và Tiểu Trương chạm nhau. Tiểu Trương cuối cùng cũng chịu lên tiếng:

"Chủ tịch tìm em từ tối qua đến giờ. Lúc chủ tịch nói chuyện xong với Thiên Di tiểu thư thì quay ra không thấy em đâu!"

Đang nói giữa chừng thì điện thoại của Tiểu Trương reo lên. Chắc có thể là chủ tịch gọi vì tôi chỉ nghe Tiểu Trương

"dạ" mà không nói gì thêm.

Thế là tôi không hỏi gì thêm được nên nhìn ra ngoài xe. Đường Sài Gòn lúc này thông thoáng. Có thể là do giữ trưa cộng thêm trời mưa to nên chẳng ai muốn ra ngoài. Bây giờ mà ở nhà nằm đắp chăn ủ ấm thật vui vẻ biết bao.

Xe dừng ở sảnh chung cư. Tôi vừa mở cửa bước ra thì bị bàn tay to bự của chủ tịch tóm lấy. Đôi chân mày cau lại, đôi mắt đỏ ngầu có thể nhìn thấy tia máu. Chủ tịch nhất quyết kéo tay tôi lôi kéo vào thang máy. Tôi ghì lại, hai chân đứng yên không chịu bước về phía trước. Chủ tịch nheo mắt đầy nguy hiểm:

"ĐI!"

Ánh mắt làm tôi khẽ rùng mình. Tay chân tôi run lẩy bẩy. Chưa bao giờ chủ tịch lại nhìn tôi giận dữ đến như vậy.

Ngài ấy giận đến mức không nói thêm lời nào ngay lập tức vác tôi lên vai. Mặc tôi giãy giụa.

Bao nhiêu bực tức của tôi tiện thể rút lên người chủ tịch Tô Quân.

"Ngài buông ra! Mau buông ra!"

Tôi lấy tay đấm thật mạnh vào lưng của Tô Quân.

"Có buông ra không?"

Bị lực đấm của tôi làm đau. Ngài ấy khẽ nhíu mày:

"Không buông! Đánh chết cũng không buông!"

Sau khi cửa thang máy mở ra. Ngài ấy nhanh như cắt mở cửa nhà quăng tôi lên sopha không thương tiếc.

Ôi! Cái lưng của tôi! Tôi trừng mắt nhìn chủ tịch:

"Ngài có xem tôi là con gái không vậy? Hả?"

Hai tay tôi nắm chặt để kiềm chế cơn nóng giận của mình. Bây giờ tôi tức đến sắp bốc khói luôn rồi.

Chủ tịch ngồi đối diện tôi. Đôi mắt giận dữ nhìn vào xấp tài liệu trên bàn:

"Nhật Hạ, em nói tôi nghe xem việc cơ bản sau khi ký hợp đồng là gì?"

Tôi nghiến răng, cơn nóng giận vẫn đang bừng bừng trong người mà ngài còn hỏi tôi hợp đồng là như thế nào?

"Thực hiện điều khoản. Rồi thì sao?", tôi bạo gan hỏi lại.

Chủ tịch cười lạnh, giọng nói âm lãnh:

"Nếu không thực hiện những điều ghi trên hợp đồng thì sao?"

Tôi thắc mắc. Giờ phút này còn hỏi về công việc?

"Ngài có ý gì?", tôi dứt khoát hỏi rõ.

Ngài ấy cưới nhếch mép. Bộ dạng nhàn nhã tựa vào ghế:

"Nhật Hạ. Em tự mình xem đi!"



Tôi cầm xấp tài liệu trên bàn lật từng trang xem. Nội dung là bản hợp đồng mà tôi và chủ tịch đã ký trước đây mà.

Tôi xem thật kỹ. Tất cả nội dung điều y như cũ cơ mà.

Tôi buông hợp đồng xuống. giọng nói đầy vẻ tự tin:

"Không có gì để xem. Tôi đã xem qua hết rồi!"

"Em chắc chứ?"

Tôi lật xem lại. Lần này là vô cùng chắc chắn. Tôi gật đầu không nói gì thêm.

Chủ tịch Tô cầm trong tay bản hợp đồng trên bàn. Sau đó cẩn thận lật ra từng trang. Và điều làm tôi bất ngờ là một bản phụ lục hợp đồng rơi ra. Trên đó còn có chữ ký của tôi,

Tôi mở to mắt ra xem. Xem rồi lại không tin dụi mắt thêm một lần nữa. Chính xác là chữ ký của tôi và chủ tịch không lầm vào đâu được.

"Ngài đã động tay vào hợp đồng?"

"Em nghĩ sao thì là vậy?"

Tôi cầm tờ phụ lục lên xem:

"Nội dung như sau:

Cô Phạm Nhật Hạ phải thực hiện điều khoản trên ngay lập tức. Nếu tự ý rời đi hoặc không thực hiện điều khoản nợ sẽ được tính gấp đôi...."

Quá vô lý! Người như ngài ấy sao không nói lý lẽ cơ chứ mà bản thân lại là chủ tịch cao cao tại thượng, người vừa có tiền vừa có quyền sao lại ức hiếp một người như tôi. Cơn bực tức đã bị điều này làm tôi không thể nào không phát tiết. Tôi lấy hai tay cầm bản phụ lục gương mặt trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Tôi từ từ vuốt ve tờ giấy.

"Rẹt..rẹt...rẹt!"

Sau đó tôi lấy tay tung lên trời những mảnh giấy vụn.

Thỏa mãn vô cùng!

Chủ tịch lao về phía tôi. Mắt dữ tợn nhìn tôi:

"Nhật Hạ! Em dám?"

Hai tay của ngài ấy bốp chặt vai tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy đau nhưng vẫn tỏ vẻ không sao.

"Tại sao không? Tôi đâu phải người nói hai lời như ngài.

Chưa kịp phản ứng thì ngày ấy đã tiến gần. Hai tay chống lên sopha mặt đối mặt với tôi:

"Ai cho em tự ý rời đi trong khi chưa được sự cho phép của tôi?"

"Tôi không muốn làm con kỳ đà!"

"Em xấu như vậy không làm kỳ đà được đâu!"

Tôi tức suýt phát khóc.

"Tôi xấu thì sao? Liên quan gì đến ngài?", tôi quay mặt sang bên trái để tránh mặt đối mặt với ngài ấy.

"Em là thư ký của tôi!"

"Đúng rồi thư ký chứ đâu phải người yêu đâu? Xấu hay đẹp không cần ngài quản. Chẳng phải lúc ký hợp đồng nói không có người yêu sao? Bản thân ngài đem người yêu bé bỏng về nhà còn làm mấy trò tình cảm. Bây giờ kêu tôi ở đây chẳng khác nào bóng đèn hay trò hề cho hai người hả?"

Tôi phát tiết rồi:

"Ngài biết hôm nay là chủ nhật không? Ngài kêu tôi đến đây còn đưa ra hợp đồng làm gì? "

Không gian trong này trở nên trầm lắng. Hơi thở của cả hai trở nên dồn dập hơn. Lúc này tôi và chủ tịch mặt đối mặt. Tay ngày ấy càng siết chặt cổ tay của tôi hơn. Tôi đau. Tôi vùng ra. Lúc này đây cổ tay tôi như muốn gãy.



Chủ tịch nhìn tôi thấy tôi nhăn mặt đau đớn liền buông lỏng bàn tay ra. Tôi được dịp nên xoa tay mình. Cổ tay khá là đau!

Đôi mắt của ngài ấy quyết một lượt qua người tôi. Bỗng dưng lại nắm chặt tay tôi kéo tôi ngồi dậy. Đôi mắt dữ tợn nhìn tôi ra hói:

"Vết cào này do đâu mà có?" Còn vết trầy ở tay?

Ngài ấy nói như hét vào mặt tôi:

"Nói!"

Tự nhiên lại nặng nhẹ với tôi. Tôi bị thương thì có liên quan gì đến ngài ấy. Không lẽ tôi lại đi kể lễ tôi gặp cướp?

Không lẽ tôi đi nói vết cào này là nhờ chị Thiên Di mà có?

"KHÔNG CẦN NGÀI BẬN TÂM!"

Sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn. Và chủ tịch cũng không ngoại lệ. Bị tôi chọc tới bốc khói luôn rồi.

"NHẬT HẠ EM NÓI LẠI XEM?"

"Nhật Hạ nếu tôi không lo lắng cho em hà cớ gì phải tìm em? Hà cớ gì phải hỏi vết thương này làm gì? Không lẽ em không hiểu sao?"

Tôi lấy tay bịt hai tai lại:

"Ngài đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe! Tôi không hiểu gì hết!"

Ngài ấy nắm lấy hai tay của tôi kéo xuống, đôi mắt nhìn thẳng về phía tôi. Đôi môi mỏng dần hé như muốn nói ra.

Trong lòng tôi cũng muốn biết rốt cuộc là tôi nên hiểu như thế nào?

Từng giây trôi qua như muốn bóp nghẹt lấy hơi thở của tôi. Tôi không dám thở mạnh. Tôi hồi hộp chờ đợi.

Mọi thứ vẫn im lặng. Thôi vùng khỏi tay của chủ tịch Tô. Là do bản thân tự nghĩ chủ tịch sẽ nói rằng ngài ấy thích tôi.

Tôi như bị rút hết sức lực. Tôi không muốn tranh cãi, tôi không muốn nói thêm gì nữa. Tôi vào phòng. Dù sao tôi cũng không còn nơi nào để đi.

Tôi đóng cửa bỏ mặc chủ tịch đang đứng như chôn chân tại phòng khách.

"Ting ...tang.."

Chuông cửa đúng lúc reo lên. Tôi nghe tiếng mở cửa và

"Tô Quân...hic... hic em sợ quá!"

"Sao em gọi anh không được vậy? Huhu..."

Tôi nghe tiếng của chị Thiên Di. Lại là Thiên Di?

Tôi hé cửa nhìn ra.

Tôi thấy chị ấy đang sà vào lòng của chủ tịch Tô. Tay của chủ tịch dịu dàng đặt lên đầu của chị Thiên Di. Xoa nhẹ giọng trấn an:

"Anh đây. Đừng sợ!"

Chứng kiến toàn bộ, đáng ra người ngoài như tôi nhìn vào phải chúc phúc cho họ. Nghịch lý thay, nước mắt tôi lại rơi. Càng lúc càng rơi nhiều hơn. Tôi nắm chặt tay nắm cửa. Trong lòng nấc nghẹn từng đợt. Tôi khó khăn hít thở.

Bản thân không thể khóc thành tiếng. Mọi cảm xúc đè nén đến nghẹt thở.

Họ ôm nhau bước ra ngoài. Toàn bộ trọng tâm cơ thể của chị Thiên Di như dồn hết lên người của Tô Quân. Chị khóc lả người đi nên chủ tịch Tô phải khom người bế chị lên rời đi.

"Rầm..." cửa đóng lại.

Hai thân ảnh biến mất như chưa từng xuất hiện. Tôi ngồi bẹp xuống, lúc này mới dám khóc thành tiếng. Đau đớn chi bằng nhìn người mình yêu thương đang ân cần chăm sóc người khác. Đến lúc này đây tôi mới nhận ra rằng bản thân mình đã dành tình cảm cho chủ tịch.