"Nhật Hạ...", hình như có ai gọi tôi. Mà tôi đang mơ màng không thể nhìn rõ.
"Nhật Hạ, nếu không muốn buông tay thì đừng buông ra!"
Là chủ tịch đưa tay ra nhìn tôi trìu mến, nụ cười dịu dàng hiện trên gương mặt.
Tôi nhìn chủ tịch rồi mỉm cười. Tôi cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp từ ngài ấy. Tôi nâng đôi tay của mình nắm lấy tay của ngài nhưng chưa kịp nắm thì chủ tịch đứng dậy xoay người rời đi. Tôi bất giác chạy đuổi theo. Càng đuổi theo càng không bắt kịp. Tôi cố gắng chạy thật nhanh để nắm lấy đôi bàn tay ấm áp của chủ tịch.
Lúc này, bóng tối bao trùm xung quanh, chỉ có ánh sáng bao trùm lấy chủ tịch. Tôi tiếp tục đuổi theo chủ tịch, đuổi theo cái ánh sáng suy nhất. Cuối cùng dù có cố gắng cách mấy thì tôi vẫn không đuổi kịp. Ánh sáng tắt hẳn.
Tôi vẫn chạy, xung quanh vẫn tối đen như mực không biết đường ra. Cuối cùng luồng ánh sáng lại hé lên một lần nữa.
"Âm.ầm.ầm.."
Một tiếng động vô cùng lớn truyền đến bên tai. Lúc này, ánh sáng rất yếu ớt chuẩn bị tắt đi. Tôi nhắm mắt chạy thật nhanh đến để tìm lối ra. Nhưng chạy đến thì vấp phải bậc thềm té ngã nhào. Tôi hoảng hốt bật ngồi dậy.
Ôi trời hóa ra chỉ là một giấc mơ lộn xộn. Tôi lấy tay lau nhẹ mổ hôi trên trán.
Giấc mơ y như thật. Đến cảm giác té còn thật hơn bao giờ hết.
Tôi nhìn quanh xác định xem đây là đâu. Đây đúng là căn chung cư của chủ tịch rồi. Mà lúc nãy tôi nằm trên chiếc giường thiếp đi mà. Sao lúc này lại nằm ở dưới nền gạch.
Hóa ra tất cả là mơ nhưng lúc té là thật. Hèn gì cảm giác ngã y như thật là đúng rồi!
'Ầm.rầm.."
Tiếng động lớn lại truyền đến tai. Nhưng mà lần này rất lớn và rất gần:
"Nhật Hạ! Mau mở cửa ra. Tôi có chuyện muốn nói với em. Mau mở ra đi! Mau lên! Nhật Hạ..."
Là giọng của chủ tịch. Chẳng phải chủ tịch đã bỏ rơi tôi đi theo chị Thiên Di rồi sao?
Đáng ghét tôi bịt tai lại không thèm mở cửa.
"Âm.ầm.."
" 6Nhật Hạ mau mở cửa ra không mở tôi xông vào đấy!"
"6Nhật Hạ có nghe thấy không? Em có nghe không?"
"Không nghe! Không nghe gì hết!" tôi hét lớn lên. Sau đó cuộn tròn vào trong chăn như con mèo nhỏ. Tìm tôi làm gì cơ chứ?
" 6 Tách...tách..."
Cửa mở ra. Bước chân dần dần tiến lại gần. Tôi vẫn co người vào trong chăn, bản thân không dám hít thở mạnh.
"Nhật Hạ, tôi có chuyện muốn nói với em. Em nhất định phải nghe!"
Tôi thiết nghĩ cuộc đời của tôi đã trải qua 21 năm. Cũng đã đi làm. Mà sao trước mặt ngài ấy tôi lại trở nên giống một đứa con nít thế này?
Không được! Tôi phải mặt đối mặt với chủ tịch xem ngài ấy muốn nói gì!
Có phải bắt tôi dọn ra ngoài để ngài ấy cùng chị Thiên Di ...
"AAAAAAAA!"
Tôi bật ngồi dậy. Giọng nói hùng hồn dứt khoát:
"Tô Quân, cuối cùng ngài cũng nghĩ thông rồi đúng không? Muốn tôi dọn ra khỏi nhà đúng không?"
Tôi vùng vằng bỏ chăn ra khỏi người:
"Được! Tôi đi! Ngài xem như tôi chưa từng ký hợp đồng đó đi. Còn tiền tôi sẽ làm bán mạng để trả cho ngài và công ty!"
"Tôi đi mà...tôi dọn đồ đi ngay. Tôi không muốn thấy ngài cùng chị Thiên Di đâu!"
Tôi lại đau tim. Tay ôm ngực nước mắt lại rơi:
"Tôi đi mà. Đi ngay lập tức!"
"Nhật Hạ? Em khóc ư?"
"Tôi bị cảm không phải khóc! Tôi mạnh mẽ lắm không khóc được đâu!"
"Nhật Hạ. Em ghen đúng không?"
"Tôi mà ghen? Tại sao tôi phải ghen?"
Tô Quân nắm lấy tay tôi, ánh mắt trìu mến nhìn tôi:
"Nhật Hạ, nếu không ghen sao em thấy khó chịu khi tôi ở cạnh Thiên Di? Nếu không ghen sao lại đau lòng?"
Đôi bàn tay này rất ấm. Ấm đến mức tôi muốn nắm chặt không buông. Nhưng mà đôi bàn tay này không dành riêng cho mình. Tôi rút tay lại.
"Ngài.... Tôi? ..."
Không nói được, không mở miệng nói được nữa. Vì ngài ấy đã nói trúng tim đen của tôi rồi!
Ngài ấy ôm tôi một cái. Đôi mắt nhìn thẳng vào tôi, hít thở một cái thật sâu:
"Nhật Hạ, cứ ở đây bên cạnh tôi! Đừng đi đâu cả! Tôi và Thiên Di không có gì hết. Chỉ là anh em bình thường. Và em không được đi khi chưa được sự đồng ý của tôi. Em hứa với tôi đi!"
Nghe cũng vừa lòng tôi nên tôi im lặng gật đầu!
"Bởi vì tôi...Tôi..tôi..!"
"Là bởi vì tôi..."
Tôi nghe tiếng tim của Tô Quân đập rất nhanh. Là vì cái gì? Tôi không muốn chờ đợi thêm nữa. Cùng lúc đó ngài ấy hít thở sâu và can đảm nói hết cho tôi nghe:
"Nhật Hạ, tôi thích em!"
Tôi vừa khóc vừa cười. Cuối cùng tôi cùng nghe được câu mà mình muốn nghe. Ngài ấy ôm tôi vào lòng. Một cái ôm thật chặt!
Ấm áp vô cùng!
Tôi chạm vào hạnh phúc ....
Rồi Tô Quân buông tôi ra. Hai tay nắm chặt hai vai của tôi, ngài ấy dịu dàng lau nước mắt cho tôi.
Tôi cảm động nhìn ngài ấy cho thật kỹ. Nhìn Tô Quân của tôi cho thật kỹ.
Và rồi...
"A......"
Tôi thật không tin vào mắt mình. Trên cổ của ngài ấy có "dấu yêu" sao? Là dấu yêu với Thiên Di sao? Chị ấy để lại sao?
"Tô Quân... ngài biến khỏi mắt tôi. Ngay!"
Tô Quân bất ngờ trố mắt nhìn tôi:
"Nhật Hạ, em bị làm sao vậy?"
Tôi bực dọc khó thở:
"Ngài nói đi! VẾT ĐỎ TRÊN CỔ DO ĐÂU MÀ CÓ! NÓI!"
Máu nóng của tôi đã dồn hết lên não rồi. Vừa ân ân ái ái với người khác lại chạy về tỏ tình với tôi?
Ngài ấy luống cuống giải thích:
"Là Thiên Di làm!"
Ngài ấy luống cuống giải thích:
"Là Thiên Di làm!"
Tôi quá tức. Tôi tức đến không chịu được. Tôi đứng dậy bỏ đi. Ngài ấy chạy theo giải thích:
"Nhật Hạ, anh không cố ý. Là do Thiên Di....Cô ấy...chủ động!"
Tôi đứng lại chấp vấn:
"Cô ấy chủ động không phản kháng mà làm theo? "
"Bọn anh chưa có làm gì hết! Không làm gì hết! Chỉ hôn thôi rồi cô ấy cởi vài cái nút ra. Anh thì luôn nhớ đến đến em nên bỏ về đây!"' (1)
"Á..!"
Tôi không nghe nữa. Tôi không muốn nghe.
"Nhật Hạ em đừng đi nghe anh giải thích!"
"Giải thích cái gì nữa? Hôn rồi còn gì? Để lại dấu yêu còn gì? Nhìn thấy hết còn gì?"
Tôi vùng ra đi khỏi ngài ấy.
"Nhật Hạ, anh xin lỗi. Bọn anh không làm gì hết! Em tin anh đi! Nhật Hạ, em đừng đi!"'
Tôi giận đến mức tụt canxi. Tai chân tôi co quắp lại. Cơ thể tím tái. Miệng không mở lên được, khó khăn hít thở.
Tô Quân thấy vậy hoảng loạn:
"Nhật Hạ, em không sao chứ? Để anh đưa em đến bệnh viện."
Tôi lí nhí trong miệng:
"Nước đường...