Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhật Ký Của Tôi Trong Thế Giới Pokemon

Chương 9: Tiếng Nói Của Pokemon? Buổi Tiệc Của Norman:Gặp Gỡ, Làm Quen Và Lên Kế Hoạch.




Chương 9: Tiếng Nói Của Pokemon? Buổi Tiệc Của Norman:Gặp Gỡ, Làm Quen Và Lên Kế Hoạch.

Ace thức dậy, một ngày mới đã tới, cậu bắt đầu phụ giúp ông Farley, do buổi chiều hôm nay phải đi tham gia buổi tiệc, nên ông Farley lần này đã để cho Ace cưỡi Ponyta.

Với tốc độ của mình Ponyta mất chưa đầy 1 tiếng để đến chỗ Pokemon đầu tiên, đó là Lickitung. Tuy vậy, vì gấp gáp nên hôm nay Ace chỉ đưa thức ăn cho 2 Pokemon, Pokemon còn lại là Kirlia. Lý do mà cậu chọn đi đưa cho hai Pokemon này, một là lời hứa với Lickitung, hai là sẽ đến chỗ của Kirlia để học hỏi sức mạnh tâm linh.

Khi Ace đưa đồ ăn đến nơi ở của Lickitung, vẫn giống như ngày hôm trước, Ace không được đến gần Lickitung, nên đành phải để hộp thức ăn và hứa quay lại gặp cậu vào ngày hôm sau.

Rời khỏi khu rừng thoáng mát, Ace nhanh chóng tiến đến nơi ở của Kirlia, tuy tốc độ của Ponyta rất nhanh, nhưng cũng phải mất tầm một tiếng rưỡi mới tới nơi.

Ace gặp được Kirlia, cậu cùng Kirlia liên kết tâm linh, Ace bắt đầu học hỏi từ Kirlia. Ace biết được là từ trong những tiếng kêu của các Pokemon đều có ít năng lượng kèm theo trong đó. khi tiếng kêu này rơi vào tai của các Pokemon khác, chúng có thể phần nào hiểu được ý định, cũng như cảm xúc của đối phương, nên vì thế Pokemon không thể nói dối được. Nó có phần giống với năng lượng tâm linh, nên vì thế các Pokemon sở hữu năng lượng tâm linh lớn có thể truyền âm nói chuyện với con người. Kết luận lại, chỉ cần Ace chịu khó học từ Kirlia, một này nào đó Ace sẽ có thể nói chuyện với các Pokemon.

Sau buổi học, cũng đã gần hai tiếng trôi qua, Ace vội vàng cùng Ponyta trở về nhà, mất thêm khoảng một tiếng nữa.

Sau khi dùng bữa cùng gia đình, Ace có một giấc ngủ ngắn trước khi đi đến buổi tiệc.

"Ace, đi thôi nào." Farley đã mặc đồ chỉnh chu đứng trước cửa phòng của Ace lên tiếng.

"Vâng, con ra ngay đây." Ace đáp lại, rồi cậu nhanh chóng ra khỏi phòng. Đồ của cậu không có gì đặc biệt, chỉ là đồ thường ngày và chỉnh sửa cho gọn gàng mà thôi.

"Được rồi đi thôi nào, buổi tiệc sẽ có bàn cho trẻ con, lát con sang bên đó làm quen cùng mọi người nhé." Farley thấy con mình ra khỏi phòng thì dắt cậu đi. Trên đường, ông Farley nhắc nhở Ace vài điều, tránh cho cậu không biết làm gì khi đến nơi.

Đến nơi, bước vào cỗng trước mắt xuất hiện một võ đường bằng gỗ cũng chính là hội quán, bên cạnh là con đường dẫn ra sau và vườn cây, đằng sau hội quán là một căn nhà.

Trước khi Ace biết được điều gì nhiều hơn, thì Farley đã dắt tay cậu tiếng vào hội quán, cửa hội quán đã mở từ trước. Bước vào sảnh, đã thấy có nhiều người tới, trong đó có vài người mà Ace khá quen, đó là: Waki và Mako (cha mẹ của Wally, Wally là một cậu nhóc tầm tuổi Ace chơi chung với Ace và Milcah từ nhỏ, nhưng sức khỏe cậu khá yếu, thường mắc bệnh, nên cả ba cũng không thường xuyên gặp nhau.); Orla (Mẹ của Milcah)... Và người cậu đoán sẽ xuất hiện ngày hôm nay, chủ hội quán mới của thành phố Petalburg, Norman.

"Ace, con qua bên đó làm quen, và chơi cùng mọi người nhé." Farley khom người nói với Ace, ông đưa tay chỉ về một hướng khác.

Ace nhìn qua thì thấy một vài đứa trẻ đang đứng bên kia, quay quanh một bàn ăn toàn là bánh kẹo và những món ăn nhẹ khác. Khi Ace thấy một người, làm cậu có chút ngơ ra, đó là em trai của Haruka.

(Sao lại có cậu ta ở đây, đây không phải thế giới game sao? Nếu là Anime thì sao lại xuất hiện Wally?) Đầu óc của Ace có chút r·ối l·oạn, những câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu cậu, nhưng rất nhanh Ace gạt hết những suy nghĩ đó ra một bên, và nhanh chóng tiến đến bắt chuyện với cậu ta.

Vì Ace nghĩ đến một chuyện, nếu là Anime và gia đình Norman chuyển đến đây, thì có lẽ Haruka sẽ nhanh chóng gặp gỡ Satoshi và cả hai bắt đầu cuộc hành trình của mình. Nên cậu phải nhanh chóng kết bạn với Haruka cùng em trai của cô, đển có cơ hội được đồng hành cùng với nhóm Satoshi.

"Chào cậu, mình tên là Ace, cậu lạ quá, không biết có thể nói chuyện tí không?" Ace đến gần Masato và bắt chuyện.

"À ừ, chào cậu, Mình tên Masato, rất vui được làm quen." Masato đang đứng ăn bánh kẹo, bị Ace lên tiếng chào hỏi có hơi bất ngờ, cậu giật mình sau đó lấy lại bình tĩnh nói.

Ace nghe được Masato đồng ý trò chuyện thì khá vui, khi cậu định nói tiếp lại có giọng nói từ sau vang lên.

"A Ace, cậu đến rồi à bọn mình chờ cậu mãi." Milcah từng bước đi đến bên Ace vãy tay chào hỏi, phía sau cậu có một cậu nhóc nhìn không khỏe lắm đi theo.



"Ace đã lâu không gặp, khụ khụ." Cậu nhóc sau lưng Milcah lên tiếng chào Ace, vừa dứt lời cậu nhóc liền không nhịn được ho vài tiếng.

"Wally, cậu không sao chứ? Tớ không ngờ cậu lại xuất hiện ở đây đấy." Ace thấy cậu nhóc ho như thế cũng hỏi thăm.

Cậu chính là Wally nhân vật đối đầu của người chơi trong Emerald, nhưng trong thế giới này bây giờ cậu chỉ mới bằng tuổi Ace, mà 1 trong hai nhân vật chính là Haruka giờ đã 10 tuổi rồi, cậu có một sức khỏe khá yếu từ bé, nên thường xuyên ở trong bệnh viện, Ace và Milcah chơi khá thân với cậu lúc bé, dù bây giờ cũng chỉ mới 6 tuổi, nhưng vì sức khỏe mọi người không gặp nhau nhiều nữa.

"Tớ không sao, chỉ là chút bệnh vật thôi mà, không có gì đáng ngại đâu." Wally nghe lời hỏi thăm của Ace, gãi đầu nói.

"Vậy tốt rồi, à chào cậu Milcah." Ace hơi nhẹ nhõm, dù gì cũng chơi chung với nhau nên có chút lo lắng, rồi cậu chợt nhớ đến cô bạn của mình, bèn quay sang chào Milcah.

Masato vẫn đứng một bên, quyết định không tham gia vào cuộc nói chuyện của chúng tôi.

"Đúng rồi, mọi người đã làm quen với nhau chưa?" Ace nhìn Milcah và Wally rồi đưa mắt nhìn về phía Masato. Ace nhớ ra lí do mình ở đây nên bắt chuyện.

"À ừ..." Masato khá ngại khi thấy nhiều người nói chuyện với mình, khi cậu không biết nói gì thì Milcah lên tiếng.

"À, vẫn chưa tớ cũng vừa mới đến thôi, lúc đến thì gặp Wally, nói chuyện nãy giờ thì thấy cậu." Milcah nhìn sang Masato, rồi quay lại trả lời Ace.

"Ừ, tớ cũng thế." Wally gật đầu sau lời nói của Milcah.

"Thế thì tốt quá, vậy sao giờ 4 chúng ta không giới thiệu làm quen luôn nhỉ, được không Masato?" Ace thấy thế liền đề nghị mọi người làm quen với nhau, rồi cậu quay sang hỏi Masato.

"À thì.. Được thôi." Masato có hơi lúng túng, vì cậu mới chuyện tới một nơi xa lạ, vẫn chưa thích ứng, thì lại có nhiều người muốn kết bạn như vậy làm cậu có chút mất tự nhiên.

"Vậy là được rồi, tớ giới thiệu trước nhé, tớ là Ace, tớ thích sự thoải mái, nhất là khi nằm dưới góc cây tận hưởng những cơn gió nhẹ thổi qua. Nhà tớ ở bên kia đường, có mở một khu chăm sóc và gửi lại các Pokemon." Ace giới thiệu về bản thân mình.

"Xin tự giới thiệu, tớ là Milcah, sở thích của tớ là chơi đùa cùng với các Pokemon và những điều kì bí. Nhà tớ là căn biệt thự cuối con đường kia." Milcah cũng giới thiệu về bản thân mình, rồi chỉ về hướng nhà của mình.

"Còn tớ là Wally, sở thích của tớ là vẻ tranh, cũng như nhìn ngắm các Pokemon. Nhà ở thường xuyên không có người, nên cũng không cần giới thiệu đâu." Sau Milcah, Wally cũng giới thiệu, đến phần giới thiệu về nhà thì cậu ta lướt qua nó đi.

"Ờ, tớ là Masato, sở thích của tớ là xem các bài diễn văn của giáo sư Oak về các Pokemon, cũng như xem những trận thi đấu. Tớ là con trai của chủ hội quán này, ông ấy là Norman, mong mọi người giúp đỡ." Masato có chút ngập ngừng giới thiệu về bản thân mình.

Rồi cả 4 người nói chuyện với nhau, dần dần Masato cũng thoải mái hơn để trò chuyện với mọi người. Trong lúc này, Ace cũng bày tỏ rằng nếu Masato muốn, thì cậu sẽ dẫn Masato đi thăm quan khu chăm sóc nhà mình.

"Đúng rồi Masato, cậu có thể dẫn tụi mình đi thăm quan hội quán được không, cậu là chủ nhà mà." Ace lên tiếng.

"Ờ.. Cũng được thôi, vậy các cậu có đi không?" Masato hơi trầm ngâm rồi đồng ý, cậu quay sang hỏi Milcah và Wally.



"Đi chứ, tớ đã muốn xem bên trong của một hội quán gồm những gì từ lâu rồi, khụ khụ." Wally nghe hỏi thì đồng ý ngay, do quá hưng phấn, cậu bé nói nhanh đến mức sau khi kết thúc cậu liên tục ho khan.

"Này không sao chứ Wally, từ từ thôi nào đừng có gấp chứ, không cần phải nói nhanh đến vậy đâu." Ace lấy ly nước, rồi bước tới cho cậu uống miếng nước, vỗ vỗ lưng của Wally.

"Ace nói đúng đó, cậu mà làm Masato sợ là không được đi tham quan đâu đấy." Milcah đứng bên cũng lo lắng, nhưng khi thấy Wally đã ổn thì trêu ghẹo. Wally từ nhỏ đã nhiều bệnh, thường xuyên vào viện nên khi nghe Milcah nói vậy, cậu không nhận ra mình đang bị ghẹo, đưa đôi mắt đáng thương của mình về hướng Masato.

Masato thấy thế cũng không biết nói gì, đành bảo đảm sẽ dẫn cậu đi, rồi Masato hỏi lại Milcah có đi tham quan không.

"Tất nhiên là đi rồi, những điều thú vị như này sao lại thiếu mình được." Milcah cười trả lời Masato.

"Được vậy chúng ta đi thôi nào." Masato nhìn ngó xung quanh xem có ai chú ý không, rồi dẫn cả nhóm rời khỏi bữa tiệc.

Cả 4 người ra khỏi sảnh chính, đến một hành lang, Masato bắt đầu giới thiệu về mọi thứ.

-----

Đại loại:

Hội Quán Petalburg từ cửa bước vào là sảnh, sau đó là một hành lang dài bên phía tay trái, đến cuối hành lang thì rẽ phải và có một lối ra ngoài từ đằng sau để đến nhà của Masato. Bên trái hành lang (đoạn đầu) liên kết với khu tập luyện ngoài trời không hề có cửa, từ hành lang chỉ cần bước ra là xong, có hai thanh chóng ở giữa lối đi. Đối diện khu luyện tập là phòng nghỉ ngơi cho các học trò. Sau phòng nghỉ ngơi, là sàn thi đấu khi có người đến khiêu chiến, sàn thi đấu này có hai lối, một ở gần phòng nghỉ, nơi để người khiêu chiến bước vào, một lối khác nằm ở hành lang phía sau để chủ hội quán có thể nhanh chóng tiến ra khi ở trong nhà.

-----

"Không ngờ là nhiều thứ đến vậy, vậy là ba cậu định nhận đệ tử thật hả?" Wally nhìn xung quanh cảm thán, rồi hỏi Masato.

"Tớ cũng không biết nữa, đợi khi kết thúc buổi tiệc tớ sẽ đi hỏi thử rồi trả lời cậu nhé." Masato cũng không rõ, nên trả lời mập mờ với Wally.

"Vậy lát cho tớ đi với, tớ muốn theo ba cậu luyện tập." Wally nói với Masato, cậu nghĩ về cơ thể yếu đuối của mình thì có chút buồn, cậu muốn được mạnh mẽ hơn.

"Cậu chắc chứ? Ba của tớ nghiêm khắc lắm đấy." Masato không nhận ra cảm xúc của Wally đang xuống, cậu nhắc nhở.

"Tớ chắc chắn, tớ muốn mạnh mẽ hơn." Wally quyết tâm, khẳng định với Masato.

"Được rồi, vậy lát tớ sẽ xin cùng với cậu vậy." Masato nói có vẻ tùy ý, nhưng cậu cũng biết được sức khỏe của Wally, nên cũng quyết định cố gắng xin giúp Wally.

Trong lúc trò chuyện, mọi người đã đi đến cuối hành lang, đến cửa ra của hội quán. Khi Masato mở cửa ra, trước mắt mọi người là một căn nhà màu trắng thiết kế đơn giản, khang trang lại không quá lớn, mang cho mọi người cảm giác ấm áp. Trước cửa nhà có một cô gái vừa bước ra, với túi đồ trên tay.

"Chị hai." Masato kêu lên, hướng về phía cô gái vẫy tay.

"À, là Masato à, sao em lại ra đây, không phải ba bảo em ở trong làm quen với mọi người sao? Ồ, những cô cậu bé này là ai thế?" Cô gái quay người thấy Masato thì khó hiểu hỏi, rồi mới chú ý đến nhóm bạn Ace.

"Chẳng phải ở trong đó chán quá sao, nên em dẫn mọi người đi tham quan nè. Quên nữa, xin giới thiệu với mọi người, đây là Haruka chị gái của mình." Masato giải thích, xong giới thiệu chúng tôi với nhau.



"Xin chào mấy đứa, chị là Haruka." Haruka nghe em mình giới thiệu, thì cũng lên tiếng chào hỏi.

"Em là Ace, rất vui được gặp chị." Ace cũng đáp lại Haruka.

"Chào chị, em là Milcah." Milcah cũng lên tiếng sau Ace.

"Chào chị, còn em là Wally." Wally theo sau Milcah, hơi cúi đầu chào.

"Chị định đi ngay bây giờ luôn à, sao không để mai hẳn đi." Masato nhìn túi đồ trên tay Haruka thì nói.

"Chị không muốn phải đợi thêm nữa đâu, ở nhà chán lắm." Haruka không để tâm lời nói của Masato, quay người leo lên xe đạp.

"Chị định đi đâu vậy ạ?" Milcah nhìn Haruka lên xe cũng tò mò hỏi.

"Chị sao? Chị định đi nhận Pokemon từ giáo sư Birch, rồi dạo qua các thành phố tham quan trước khi trở về nhà." Haruka lẩm nhẩm rồi suy tư, sau một lát nói ra ý định của mình.

"Vậy là chị đi nhận Pokemon sao? Khi chị trở về có thể cho bọn em xem nó với được không? Khụ khụ." Wally nghe nhận Pokemon thì hai mắt rực sáng, vội nói với Haruka, sau đó lại là một tràng ho.

"Này em không sao chứ? Sao ho dữ vậy." Haruka nhìn Wally lo lắng hỏi.

"Không sao đâu chị, cậu ta là vậy đó, mỗi lần hưng phấn là lại như vậy." Ace vỗ vỗ lưng của Wally, rồi giải thích cho Haruka.

"Vậy sao? Được rồi, vậy khi chị về sẽ gọi các em đến xem nhé." Haruka thở phào, rồi cười tươi nói với mọi người.

"Chị hai, chị nhớ chọn Treecko nhé." Masato như nhớ ra gì đó, nói với Haruka.

"Đương nhiên là không rồi, đây là Pokemon của chị." Haruka liền từ chối yêu cầu của Masato.

"Nhưng mà Treecko ngầu mà." Masato như muốn níu kéo hi vọng cuối cùng vội nói với Haruka, nhưng giọng của cậu dần dần yếu đi.

"Nếu em thích Treecko đến thế, vậy thì đợi 3 năm nữa khi em 10 tuổi rồi tự chọn nhé, chị sẽ chọn con Pokemon mà mình thích." Haruka đáp trả lại cậu em, rồi đeo túi đồ lên vai.

"Vậy nhé, tạm biệt mọi người chị đi đây, nếu còn chậm trễ nữa thì sẽ không kịp đến thị trấn Oldale khi trời tối mất." Haruka không nói nhiều nữa, cô đạp xe đi, vẫy tay chào mọi người.

"Tạm biệt chị." Ace, Milcah và Wally vẫy tay tạm biệt, trong khi Masato có chút thất vọng vẫy tay theo.

4 người nói chuyện một lát nữa rồi cũng tách ra khi buổi tiệc kết thúc, mọi người hứa hẹn ngày mai sẽ cùng nhau dạo quanh thành phố.

Ace cùng Farley trở về nhà, trên đường cậu cũng kể lại chuyện đã xảy ra, ông Farley khá vui khi cậu và Masato có thể chơi chung vơi nhau. Sau khi về nhà, Ace cùng gia đình ăn cơm tối, rồi lên phòng chuẩn bị cho kế hoạch đồng hành với Satoshi, đến khi chìm vào giấc ngủ.

Nhật ký ngày thứ 6 tôi đến thế giới Pokemon - Hùng (Ace)