Chương 8: Nhiệm Vụ P4: Shiny Kirlia, Kết Nối Tâm Linh.
Ace cưỡi trên lưng Rhyhorn, băng qua từng con đường đá ngoằn ngoèo, sau cùng dừng chân trước khu rừng rậm. Do nhiều cây mọc san sát nhau, ánh nắng mặt trời không thể xuyên qua những tán lá, làm cho khu rừng nhìn vào tối tăm.
Vì thế các Pokemon như bóng tối hay ma trong khu chăm sóc thường nghỉ lại tại đây, và một vài Pokemon tâm linh khác nữa. Nên khi đến gần, nhìn khu rừng rất là u ám.
"Tốt rồi, cuối cùng cũng đến nơi, hoàn thành xong em Pokemon này rồi trở về thôi nào." Ace thở dài, cơ thể cậu có cảm giác rã rời, cậu chỉ có thể tự an ủi mình. Rồi cùng Rhyhorn tiến vào khu rừng.
"Này Rhyhorn, cậu có thật sự biết chỗ của Kirlia không đấy?" Ace nhìn xung quanh, chỉ thấy cây toàn cây, nên chẳng biết nãy giờ cậu đi đúng không nữa.
Khi cậu đang nhìn quanh, một cảm giác làm cậu lạnh sống lưng, cậu quay đầu nhìn thì chẳng thấy gì, bỗng tiếng cười phát ra, rồi thứ gì đó xuất hiện trước mặt cậu. Ace vội vàng xoay người chạy thật nhanh, Rhyhorn khi thấy cậu chạy cũng vội đuổi theo.
Ace cứ thế cắm đầu chạy, đến khi từ trên một vách đất rơi xuống, tuy cao chỉ tầm 1 mét nhưng vì chạy quá nhanh, nên khi rơi xuống Ace lộn vài vòng, điều đó làm cho chân cậu b·ị t·hương, tiếng cười ban nãy lại vang lên. Ace cảm thấy sợ hãi, muốn đứng lên nhưng chân cậu lại b·ị đ·au.
Lúc này.
Rhyhorn lao đến dùng Rock Tomb, một tảng đá được tạo ra bên trên chiếc sừng của Rhyhorn, Rhyhorn ném tảng đá vào trong hư không, t·iếng n·ổ vang lên, một bóng đen hiện ra và rơi xuống đất. Ace nhìn lại thì hóa ra là một con Misdreavus đã mất khả năng chiến đấu. Ace thở dài một hơi, cảm thấy mình quá nhút nhát, mới chỉ có một xíu mà đã sợ như vậy rồi, quên mất cả việc bên trong đây có Pokemon hệ ma, có lẽ một phần là do mới đến mấy ngày, nên vẫn chưa kịp thích ứng với nơi này.
Trong lúc Ace đang suy nghĩ, một bụi cây bên cạnh vang lên tiếng xào xạc, Rhyhorn đang nhìn Misdreavus khi nghe thấy tiếng động liền xoay người, khóa chặt bụi cỏ mục tiêu.
Sau một hồi giằng co, Pokemon trong bụi chui ra, gấp gáp phát ra tiếng kêu, rồi liên tục cúi đầu như muốn xin lỗi.
Đó là một em Shiny Kirlia, với phần 'tóc' chuyển từ xanh lá của dạng thường sang màu xanh lam, tô điểm cho 'mái tóc' là phần thân như được phủ lên một bộ váy trắng tinh của Kirlia.
Ace nhìn Shiny Pokemon mà mình từng ao ước đến ngây người, vì khi cậu chơi bản Emerald, Gardevoir là một thành viên không thể thiếu trong team cậu. Khi đó, Hùng vô tình biết được, con cú mèo Noctowl đặc biệt của Satoshi, còn được gọi là Shiny Pokemon. Từ những ngày bé, Hùng đã lớn lên cùng tuổi thơ là những chuyến hành trình của Satoshi, và Noctowl với màu sắc sặc sỡ đó đã để lại cho cậu ấn tượng rất mạnh. Thế là Hùng bắt đầu tìm hiểu Shiny Pokemon là gì? Và một trong những Shiny mà cậu muốn sở hữu nhất, đó là Shiny Gardevoir, dạng tiến hóa của Kirlia.
Trong lúc Ace nhớ lại tuổi thơ của mình, thì một bên Kirlia và Rhyhorn bắt đầu giao tiếp với nhau. Sau một hồi nói chuyện, Kirlia nhanh chóng chạy đến bên cạnh Misdreavus, Kirlia đưa tay lại gần dùng Heal Pulse, rồi chỉ thấy một luồng ánh sáng xanh phát ra từ đôi tay của Kirlia bao phủ lấy Misdreavus. Sau một khoảng thời gian, v·ết t·hương trên cơ thể của Misdreavus liền biến mất. Misdreavus tỉnh dậy, nhìn thấy Kirlia thì vui vẻ bay lượn xung quanh, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thấy Misdreavus hăng hái như vậy, Kirlia cũng vui vẻ theo, nhưng như nhớ ra điều gì đó, Kirlia quay người từng bước hướng đến chỗ Ace, lúc này Ace cũng đã thoát khỏi những suy nghĩ của mình. Nhìn Kirlia bước tới, đôi mắt của Ace ngày càng sáng lên, khi cậu gần tận mắt thấy rõ vẻ đẹp của Kirlia, nhận ra ánh mắt khác thường của Ace, những bước chân của Kirlia ngày càng chậm, dù vậy vẫn liên tục bước tới và không dừng lại.
Mãi đến khi Kirlia dừng lại trước mặt Ace, rồi Kirlia đưa đôi tay chạm vào v·ết t·hương của cậu, tiếp đó dùng Heal Pulse để chữa thương cho cậu, khi ánh sáng xanh bao phủ những vết trầy xước, làm cho cậu cảm giác lâng lâng khó tả, sự thoải mái này sau đó lan tỏa ra khấp cơ thể, Ace chỉ cảm thấy cơ thể mình tràn đầy năng lượng.
Nhưng vào lúc này, Ace như bị một tia đ·iện g·iật, rất nhanh rồi hết, cậu lập tức tỉnh táo, nhận ra như có gì đó trong cơ thể mình, Ace nhắm mắt cố gắng cảm nhận, trong bóng tối đó, như có gì dẫn dắt cậu tiến về phía trước.
Cứ như vậy, từ bên trong.
Tâm trí của Ace đi rồi đi mãi, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được nó, tâm trí cậu đến gần muốn chạm vào để biết được nó là thứ gì.
Bên ngoài.
Thân thể của Ace vô thức đưa tay lên, Kirlia đang tập trung trị thương cho chân cậu nên không chú ý hành động này của Ace. Rồi sau đó cánh tay Ace vô thức cử động, đặt tay của cậu lên đầu của Kirlia.
Cùng lúc đó.
Bên trong cơ thể, tâm trí của Ace cũng chạm vào thứ kì lạ kia.
"Chuyện gì sảy ra vậy?" Một giọng nói thiếu nữ truyền đến, bên trong đầu của Ace.
"Ngươi là ai?" Ace giật mình, hỏi lại, cậu cũng cảnh giác lên.
"A, ngươi, ngươi là người nào?" Giọng nói thiếu nữ kia bị giật mình, khi mà có người đáp lại cô ấy, giọng nói của thiếu nữ kia run rẩy hỏi lại.
"Ta hỏi ngươi là ai mới đúng, sao giọng nói của ngươi lại vang lên trong đầu ta?" Ace lông mày nhíu chặt, giọng nói ngày càng căng hơn.
"Khoan, khoan đã, nghe ta giải thích. Không, không phải, cho ta ít thơi gian, để ta, để ta tìm hiểu do." Giọng nói thiếu nữ bên kia càng run rẩy kịch liệt hơn.
"Được rồi, làm nhanh đi." Ace lúc này hạ giọng xuống, từ những gì cậu cảm nhận được có vẻ như bên kia cũng không nói dối, với lại cũng không có dấu hiệu làm hại cậu, tuy vậy cậu vẫn không giảm bớt đề phòng.
"Ngươi, ngươi là Ace? Sao người có thể kết nối với ta?" Giọng nói thiếu nữ vang lên, lần này trong giọng nói có chút khó tin, cũng có chút không hiểu.
"Ngươi là ai, sao ngươi biết ta?" Ace căng thẳng hơn, dù gì đầu bên cũng biết cậu, còn cậu chẳng biết gì cả.
"Ta, ta đang ở trước mắt ngươi này." Giọng nói thiếu nữ bên kia có chút ngập ngừng, rồi nói ra.
"Trước mặt ta? Chẳng lẽ là..." Ace sau khi nghe câu trả lời thì không hiểu, trước mắt của cậu chỉ toàn màu đen không mà? Rồi cậu chợt nhớ ra mình đang ở đâu và đang làm gì.
"Ngươi, ngươi là Kirlia." Ace có chút không tin, giọng nói cậu hơi lớn hơn bình thường một chút.
"À, ừ." Giọng nói thiếu nữ rụt rè khẽ vang lên.
"Sao lại như thế được, sao tớ lại có thể nói chuyện với cậu chứ? Cậu là Pokemon mà." Ace không tin cho lắm, nhưng trong vô thức cậu đã đổi giọng, xưng hô cũng đổi thành cậu tớ, vì dù gì có giọng nói vang lên trong đầu cũng chẳng hợp lý tí nào.
"Tớ cũng không biết nữa, tớ chỉ cảm nhận được giống như có một luồng sóng tâm linh nào đó từ cậu truyền vào tôi, để tôi xác định người nói nói chuyện với tôi nãy giờ là cậu thôi, Ace à." Kirlia truyền lại suy nghĩ của mình.
"Thật vậy sao?" Ace cũng không biết nói gì nữa trong trường hợp này, cậu thật sực có sức mạnh tâm linh lớn đến mức phát ra sóng để kết nối Kirlia. Rồi cậu nghĩ đến những ngày hôm nay đầu óc của cậu minh mẫn lạ thường, cộng với hiểu được cảm xúc của các Pokemon khi đến gần, Ace vội vàng đặt ra câu hỏi với Kirlia.
"Rất có thể là nguyên nhân này, dù gì chúng ta cũng đang tiếp xúc, cậu có thể nói chi tiết những gì đã sảy xa khi tớ tiếp xúc với cậu được không? Có thể chúng ta sẽ tìm ra lời giải." Kirlia sau khi nghe câu chuyện của Ace cũng bị cuốn theo, cậu ta quên mất bản tính nhút nhát của mình mà muốn tìm ra được câu trả lời cho chuyện này, có vẻ như đây là một Kirlia thích học hỏi.
"Được rồi, tớ sẽ kể lại cho cậu, nghe cho kĩ nhé." Ace đồng ý với Kirlia, rồi bắt đầu tường thuật lại những gì đã diễn ra.
"Cái gì, cảm giác bị đ·iện g·iật? cảm giác được dẫn dắt? Hả, cậu có thể cảm nhận và liên kết dây tâm linh?" Kirlia khi nghe những chuyện đầu tiên thì hơi khó hiểu, nhưng đến với câu cuối cùng lại bật thốt ra.
"Gì mà liên kết với dây tâm linh?" Ace nghe ra vấn đề chính, vội hỏi lại.
------
Dây Tâm Linh: Mỗi cá thể được sinh ra điều có một Vùng Trường Tâm Linh riêng, thường là vùng não bộ. Khi mà cá thể đột phá được giới hạn của bản thân, thì từ trong Vùng Trường Tâm Linh cá thể có thể đưa ra được bên ngoài những Sợi Tâm Linh. Một số ví dụ cụ thể về việc sử dụng Sợi Tâm Linh như: Nâng đồ vật; di chuyển đồ vật, truyền âm ngắn(từ ngữ ngắn, 1-2 hay là 3 từ một lần)... Sau khi có quá nhiều Sợi Tâm Linh, có thể kết thành Dây Tâm Linh. Dây Tâm Linh có thể dùng để t·ấn c·ông và phòng thủ như các Pokemon, sử dụng truyền âm dài (khoảng cách, lẫn số lượng từ một lần)
------
"Dây tâm linh là..." Kirlia giải thích đơn giản, và dễ hiểu với Ace.
"Ra là vậy. Vậy tớ hẳn là dây tâm linh nhỉ?" Ace đại khái hiểu được phần nào đó, rồi cậu hỏi lại Kirlia, vì cậu thấy mình có thể truyền âm nhiều từ trong một lần, nhưng cậu cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
"Không phải, cậu chỉ mới bắt đầu đưa được sợi tâm linh của mình ra mà thôi, nhưng sợi tâm linh của cậu có phần đặc biệt hơn thông thường, khi giảm tải tiêu hao cho việc truyền âm, có vẻ như cậu có thiên phú tốt ở mảng này." Kirlia nghe câu hỏi của Ace thì lắc đầu, rồi giải thích cũng như đưa ra suy đoán của mình cho Ace.
"Là vậy sao?" Ace đáp lại Kirlia, nhưng trong đầu cậu thì trống rỗng, những kiến thức này đã chạm đến điềm mù của cậu. Bây giờ, trong đầu của Ace liên tục bật ra những câu hỏi như: Sao mình có thiên phú về mảng này? Rốt cuộc làm sao để phát triển thiên phú của mình hơn nữa? Rồi liệu có nơi nào để mình tìm hiểu thêm về sức mạnh này không?
Những suy nghĩ cứ quay quanh trong đầu, Ace cứ như vậy suy tư mà không nói gì.
"Này Ace, cậu có sao không?" Giọng nói của Kirlia truyền đến, khi không nghe thấy gì từ Ace.
"À không có gì đâu, có chút suy nghĩ ấy mà." Ace giật mình khi bị Kirlia đánh thức khỏi dòng suy nghĩ miên man, vội trả lời.
"Thế thì tốt rồi. À đúng rồi, xin lỗi cậu về việc của Misdreavus nhé, cậu ấy luôn tăng động như vậy đấy, chứ không có ý xấu gì đâu." Kirlia có chút nhẹ nhõm khi biết được Ace không chuyện gì, cậu cũng nhớ ra việc người bạn Misdreavus của mình làm cho Ace b·ị t·hương, nên cậu cũng xin lỗi Ace luôn.
"Misdreavus? À về chuyện đó hả, không sao đâu, tớ cũng hơi nhát tí." Do đang nói chuyện vui vẻ, nên trong lúc nhất thời não Ace không load theo kịp, lúc đã nhớ ra được là chuyện gì cậu cũng có chút xấu hổ.
"Vậy thì tốt quá rồi." Giọng Kirlia vui vẻ từ bên kia truyền đến.
"Đúng rồi Kirlia, tớ không biết phải bắt đầu phát triển sức mạnh tâm linh này từ đâu nữa, cậu có thể chỉ tớ không?" Ace nhớ ra rằng mình đang có một Pokemon với sức mạnh tâm linh thượng thừa ở đây, nên cần chi phải tìm kiếm thông tin ở đâu xa, cậu nhanh chóng hỏi Kirlia.
"Được thôi, nếu cậu muốn học, mỗi buổi chiều cậu hãy đến đây, tớ sẽ chỉ cho cậu." Kirlia cũng nhanh chóng đồng ý, mà không hề có sự khó chịu nào.
"Vậy cảm ơn cậu trước, có lẽ giờ đã trễ rồi, tớ phải về nhà đây, tạm biệt cậu." Ace nghĩ cũng đã đến lúc dừng cuộc trò chuyện, nên chủ động nói.
"Vậy cậu về cẩn thận nhé, hẹn gặp lại." Kirlia.
"Hẹn gặp lại." Ace.
"..."
"..."
"Khụ khụ, phải rồi Kirlia, làm sao để rời khỏi đây vậy." Ace có chút lúng túng, cố tỏ ra bình tĩnh hỏi Kirlia.
"Chuyện này sao? Cũng dễ thôi, cậu chỉ cần nhắm mắt, tập trung, rồi điều khiển sợi tâm linh của cậu rời khỏi dây tâm linh của tớ thôi." Kirlia cũng rất bình tĩnh mà đáp lại, như không hề nhận ra điều bất thường.
"Vậy tớ đi đây." Ace vội nhắm mắt lại, cố gắng nhanh thoát ra khỏi đây để che đi sự lúng túng của mình, nhưng càng vội vã thì cậu lại càng không thể tập trung được để rời khỏi, mà như vậy lại càng làm cậu cảm thấy lúng túng hơn, nó như một vòng lặp vô hạn vậy. Mãi đến khi Ace bỏ qua sự xấu hổ kia mà tậm trung lại, thì cậu mới thoát ra được.
Bên ngoài.
Ace từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Kirlia trước mặt, cậu vô thức lay nhẹ cánh tay xoa đầu của Kirlia, cậu cũng không thấy chân mình đau nữa, những v·ết t·hương đều đã lành lại.
Lúc này, Kirlia cũng mở mắt nhìn Ace.
"Xin chào Kirlia, cảm ơn cậu đã giúp đỡ mình." Ace nhìn Kirlia cười nói.
Nhưng khi nghe thấy những lời nói của Ace, Kirlia lùi lại phía sau rồi mới gật đầu. Nhìn thấy như vậy, Ace mới nhớ lại nhiệm vụ của cậu khi đến đây, cậu cần đưa thức ăn cho một em Kirlia đặc biệt. Ace nhìn Kirlia này, hẳn là Pokemon mà cậu cần tìm, trong những thông tin có được từ ông Farley thì đây là một Pokemon nhút nhát.
Còn về việc sao lúc nãy Ace nói chuyện với Kirlia hăng say như vậy mà không có chuyện gì, thì là do trong không gian đó cả hai không hề thấy được nhau nên phần nào đó giúp cho Kirlia trở thành hình tượng cậu mong muốn.
"Kirlia, cậu có phải Pokemon mà tớ cần giao thức ăn không?" Tuy đã đoán được, như Ace vẫn muốn hỏi lại, cậu lấy hộp thức ăn ra lắc lư trước mặt Kirlia.
Kirlia nhìn hộp thức ăn có hơi chần chừ, rồi cậu gật đầu, tiến tới lấy hộp thức ăn từ tay Ace.
Ace cũng không làm khó hay trêu chọc gì, nhẹ nhàng buôn tay cho Kirlia nắm lấy.
"Vậy tớ về đây, tạm biệt." Ace khi thấy Kirlia đã ôm hộp thức ăn vào người cũng không nói nhiều nữa, cậu lên lưng Rhyhorn trở về nhà.
Khi Ace nói lời tạm biệt, cánh tay của Kirlia hơi đưa lên một chút, nhưng Ace lúc này đã xoay người, cánh tay của Kirlia đành hạ xuống lại.
Ace không hề biết chuyện này, cậu vội vàng cùng Rhyhorn trở về nhà, khi về đến nơi bầu trời đã sập tối.
"Ace về rồi đó à, mau vào nhà tắm rửa, rồi ra ăn cơm nào con ơi." Farley thấy Ace trở về thì nói.
"Vâng." Ace bước xuống lưng của Rhyhorn, sau đó nhanh chóng tiếng vào trong nhà. Còn Rhyhorn thì đi về chỗ ở của mình, nơi đó có thức ăn đã chuẩn bị sẵn cho Rhyhorn khi trở về.
Sau khi tắm.
Ace cùng gia đình bắt đầu dùng cơm, trong bữa cơm cậu cũng kể lại hành trình cả ngày hôm nay cho ông Farley và bà Oralie.
"Con đã có một trải nghiệm tuyệt vời nhỉ." Oralie nghe hết câu chuyện của con trai, nói.
"Con làm tốt lắm. Hôm nay con cũng mệt rồi phải không? Con ăn nhanh rồi đi ngủ sớm đi, ngày mai có chuyện quan trọng, ba sẽ dắt con đi theo đấy." Farley nghe câu chuyện của con trai thì khen ngợi, rồi bảo cậu đi ngủ sớm, có sức cho hôm sau.
Ace cố gắng hỏi Farley, thì biết được ngày mai sẽ tham gia buổi tiệc nhậm chức của Chủ Hội Quán mới của thành phố, họ có vài đứa con, nên ông dẫn Ace đi theo để kết bạn.
Sau khi biết chuyện, cậu cũng ngờ ngợ đoán được người đó là ai, nên có chút háo hức, kết quả là đến gần nữa đếm Ace mới chìm vào giấc ngủ.
Nhật ký ngày thứ 5 tôi đến thế giới Pokemon - Hùng (Ace)