Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhật Ký Của Tôi Trong Thế Giới Pokemon

Chương 10: Vẻ Đẹp Như Tranh Của Milcah.




Chương 10: Vẻ Đẹp Như Tranh Của Milcah.

Như lời hứa với Masato, hôm nay Ace dậy khá sớm, bởi vì hôm nay cậu cùng các bạn có một cuộc hẹn đi chơi, trước khi ra khỏi nhà, ông Farley gọi cậu lại đưa cho cậu 500 Pokedollar để đi chơi cùng mọi người.

Ace rời khỏi nhà, quyết định đi rủ Milcah và Wally trước, rồi mới đến nhà Masato, Ace đến khu biệt thự của Milcah đầu tiên và ấn chuông.

Đứng một lát, thì thấy quản gia Butler đi ra mở cửa, Ace đi sau quản gia tiến về căn biệt thự.

"Ông quản gia, cho cháu hỏi tí, là Milcah đâu rồi ạ?" Ace đi sau lưng quản gia tò mò hỏi, do bình thường khi Ace đến thì Milcah sẽ đi cùng Butler ra chào hỏi nhau, nên khi không thấy Milcah ở đâu thì Ace thấy hơi lạ.

"Tiểu thư đang có chút việc, nên sẽ tốn thời gian một chút, nên nhóc chờ tí nhé." Butler trả lời Ace.

"Không sao đâu ạ." Ace tỏ ra mình không có vấn đề gì, rồi cùng ông Butler tiếp tục trò chuyện trên đường.

"Đến nơi rồi, nhóc ngồi đây đợi nhé, tôi lên thông báo cho cô chủ đây." Butler dẫn Ace đến một chiếc ghế sofa dài, rồi nói với cậu.

"Vâng ạ, vậy tạm biệt ông." Ace hơi cúi đầu, rồi tiến đến ngồi trên ghế sofa.

"Được, vậy tôi đi đây." Ông Butler gật rồi nhanh chóng rời đi.

...

Chuyển đến một nơi khác, vài phút trước.



"Bing bong~." một âm thanh vang lên, ông Butler tiến đến báo cáo với Orla, sau khi nghe hết những lời mà quản gia Butler nói, bà Orla lên tiếng.

"Làm phiền ông đi tiếp đoán cậu nhóc nhé, cứ dẫn cậu bé đến phòng khách là được." Orla ra lệnh.

"Được, cô chủ." Butler nhận lời rồi quay người rời đi.

Sau khi ông quản gia đi, bà Orla tiến lên lầu rồi bước đến cửa phòng của Milcah.

"Nào Milcah, nhanh lên con, Ace đã đến rồi kìa." Orla đứng ngoài phòng của Milcah nói vào.

"Từ từ nào mẹ, con biết rồi mà, con đang chuẩn bị đây." Milcah từ bên trong phòng giọng vang ra.

"Sigh, mẹ đã bảo với con bao nhiêu lần rồi, nếu ngày mai có cuộc hẹn quan trọng, thì phải chuẩn bị đồ để mặc từ tối hôm qua, rồi đi ngủ sớm chứ." Orla đứng ngoài cửa thở dài, rồi lấy ra văn mẫu của những người người mẹ, nói với Milcah.

"Được rồi mà mẹ, con biết mà, tối qua con cũng đang chuẩn bị đấy thôi, chỉ là con buồn ngủ quá nên..." Milcah cố gắng giải thích với mẹ mình, nhưng đến cuối cùng giọng cô bé càng ngày càng nhỏ.

"Rồi rồi, nhanh lên đừng lo nói nữa, Ace đang chờ dưới lầu rồi kìa." Trong khi nói chuyện, ông Butler đã quay trở về báo cáo với Orla việc mình đã xong nhiệm vụ, bà Orla cho ông lui xuống, rồi nói vọng vào với Milcah.

Bên trong phòng.

"A, khó chọn quá." Milcah bất lực nhìn đống váy của mình, mà không biết phải chọn kiểu nào. Cô cứ loay hoay mãi, trong khi đang tiếp lời với bà Orla, đến khi nhắc đến Ace đang chờ dưới lầu.

"Phải rồi, sao mình lại không nghĩ đến nhỉ?" Milcah vỗ đầu mình một cái, khi nghĩ ra điều gì đó.



"Mẹ, mẹ vào phòng chọn giúp con với? Nhiều quá con không biết phải chọn cái nào cả." Milcah từ trong phòng nói vọng ra, thì ra ý tưởng của cô bé là như vậy, việc gì khó có mẹ lo, cứ ném vấn đề cho mẹ giải quyết là xong ngay.

"Sigh, được rồi để mẹ chọn luôn cho nhanh, thiệt tình." Bà Orla nghe được lời con gái, chỉ biết thở dài ngao ngán, rồi bà bước vào phòng Milcah.

Chỉ vừa bước vào phòng Milcah, nhìn lướt qua đống váy trên giường, bà Orla liền tia được ngay bộ váy ăn ý, đó là một chiếc váy màu tím dài hơn đầu gối, được thiết kế đơn giản, không có quá nhiều họa tiết, làm cho người nhìn nhẹ nhàng và tinh tế. Sau đó Orla còn phối thêm cho Milcah một chiếc buộc tóc màu đỏ, có hai đoạn dây dư trên chiếc buộc tóc, cột vào hai chiếc chuông lục lạc, khi cần có thể buộc tóc lên, thuận tiện cho việc hoạt động nhiều, khi không cần hoạt động thì có thể thả tóc, và dùng nó như một phụ kiện đeo trên tay.

"Sao nào, như này được không?" Orla đẩy Milcah đến trước gương nhìn ngắm chính mình.

Chỉ thấy trong gương là một cô bé xinh đẹp, mái vàng óng hơi uốn lượn, đôi mắt xanh thẫm hút hồn, một chiếc váy tím làm cô bé thêm vài phần dịu dàng và xinh đẹp, cộng thêm chiếc vòng tay dây buộc tóc đỏ làm cho mọi người phải chú ý. Trong một thoáng chốc, Milcah không tim được người trong gương là chính mình, lấy lại tinh thần cô bé cho mình một cái tán thưởng, khi đã quyết định nhờ bà Orla.

"Quá tuyệt luôn mẹ ơi, con yêu mẹ nhất trên đời." Milcah vui vẻ cười nói, trong lúc nói cô bé xoay người ôm lấy bà Orla, rồi hun lên mặt.

"Được rồi, được rồi, không cần nịnh nọt tôi như thế đâu cô nương, nhanh xuống đi cùng với Ace đi kìa, nhóc đó đợi con nãy giờ rồi đấy, mau mau xuống đi." Orla ra vẻ ghét bỏ đẩy nhẹ Milcah ra, rồi nói.

"Vâng, con đi ngay đây." Milcah gật đầu, trả lời bà Orla, rồi xuống lầu.

"Con bé này thật là." Khi thấy Milcah đi xa, trên mặt của bà Orla mỉm cười hạnh phúc, thầm thì một mình. Rồi sau đó, Orla cũng xuống cầu thang tiến về phòng khách.

...



Một bên khác, khi Ace đang chờ đợi.

"Chào cậu Ace, cậu đợi có lâu không?" Giọng nói từ phía sau vang lên.

"À cũng không lâu lắm..." Ace nói được nữa chừng thì nhìn thấy vẻ xinh đẹp của Milcah, khiến cho cậu đứng hình, tim của cậu bất giác đập nhanh hơn.

"Tớ cũng chỉ mới đến mà thôi." Ace nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu cảm thấy khó hiểu khi mình rơi vào trạng thái đó, vì nếu xét ra thì cậu đã 16 tuổi rồi, nên nếu thấy Milcah bây giờ chỉ cảm thấy đáng yêu mà thôi. Ace có chút bất an khi cậu lại không thể khống chế nổi cảm xúc của mình.

"Vậy thì tốt quá, chúng mình nhanh đi thôi nào." Milcah cười nói, nụ cười của cô bé càng làm cho vẻ đẹp được nâng lên vài bậc. Ace cũng ném đi cảm giác bất an của mình ra sau lưng, tự nhủ rằng cứ để khi có thời gian thì từ từ tính.

Khi Ace và Milcah sắp ra ngoài thì bà Orla đi xuống.

"Milcah này, con đi chơi mà không mang tiền sao? Thiệt tình, 1000 Pokedollar đây, cầm lấy đi chơi vui vẻ cùng các bạn nhé." Orla lấy tiền từ túi xách của mình đưa cho Milcah.

"Vâng ạ." Milcah vui vẻ trả lời, rồi quay người cùng Ace cười nói đi ra ngoài. Đúng lúc, một cơn gió nhẹ lướt qua, làm cho mái tóc và làn váy của Milcah đung đưa theo gió càng làm cho Ace và Orla lần nữa đắm chìm vào vẻ đẹp tựa như tranh ấy.

"Này Ace, cậu không sao chứ? Bộ mặt mình dính gì hả?" Milcah thấy Ace bất động thì đưa tay lắc lư trước mắt Ace.

"A, không có gì đâu?" Ace giật mình sau giọng nói của Milcah,cậu cảm thấy càng lúc cậu càng không đúng lắm.

"Không có gì thật sao?" Milcah nhìn Ace mặt không hiểu, lẩm bẩm.

"Được rồi chúng ta đi thôi nào, Wally và Masato đang chờ đấy." Ace vội chuyển chủ đề.

"Vậy thì chùng ta đi thôi." Milcah cũng không để tâm lắm chuyên vừa rồi, nhanh chóng cùng Ace lên được.

Ở một bên khác.

"Quả nhiên là mình mà, thật là muốn khen mình quá đi." Orla nhìn thấy vẻ đẹp được nâng lên của Milcah, thì càng cảm thấy sự lựa chọn phối đồ của mình càng hợp lý, cô vui vẻ quay người trở vào trong căn biệt thự.