Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhật Ký Của Tôi Trong Thế Giới Pokemon

Chương 7: Nhiệm Vụ P3: Giấc Ngủ Tốt Nhất Của Ace, Vụ Nổ Lớn Và Hung Thủ.




Chương 7: Nhiệm Vụ P3: Giấc Ngủ Tốt Nhất Của Ace, Vụ Nổ Lớn Và Hung Thủ.

Sau bữa ăn trưa, Ace cùng Rhyhorn nghỉ ngơi ở gốc cây, dưới ánh nắng có phần rực rỡ, những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, hàng cây đung đưa theo gió, những chiếc lá trên cành lung lay chạm vào nhau, tạo thành âm thanh xào xạc, như một bài ca từ thiên nhiên, làm cho người nghe cảm thấy thoải mái, nhất là sau khi đã có một buổi sáng bận rộn, liên tục di chuyển để đưa thức ăn đến các Pokemon như Ace và Rhyhorn.

Không biết từ lúc nào, Ace đã th·iếp đi, khi cậu đang dựa lưng vào Rhyhorn, mãi đến khi Rhyhorn cử động cậu mới giật mình tỉnh giấc. Ace nhìn lên bầu trời, vẫn không có gì thay đổi so với ban nãy, có lẽ đây chỉ là một giấc ngủ ngắn mà thôi. Nhưng đối với Ace chính sát hơn là Hùng, người mới đến nơi này, thì đây là giấc ngủ tốt nhất mà cậu từng có. Giấc ngủ này làm cho phần nào đó lo lắng của Hùng về thế giới này được giảm bớt, và bây giờ cậu cảm thấy cực kì sung sức để tiến đến nơi ở của Pokemon tiếp theo, Golbat.

Rhyhorn chở Ace leo lên lại núi, rồi cứ tiến về phía trước, cứ thế Ace đi qua nơi ở của đàn Nosepass, rồi đến một cái hang động, bên trong tối tăm không thấy đường đi. Ace không biết phải làm gì, để tìm Golbat trong một cái hang động như này.

Ace cứ nhìn hang động và suy nghĩ mãi, nhưng lại chẳn có cách nào, theo những gì mà ông Farley nói, thì đây là một con Golbat ngây thơ, dù vậy chỉ có ít thông tin đó thì làm sao mà tìm được Golbat chứ. Chẳng lẽ lại kêu nó ra ăn thức ăn, Ace suy nghĩ trong đầu, rồi tự giễu cười một tiếng, cậu cảm thấy buồn cười trước suy nghĩ ngây thơ đó, ngay thơ... Đúng rồi, nếu mà con Golbat này ngây thơ sao cậu không gọi thử xem sao, dù gì cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu không được, vậy thì chỉ có nước về bảo với ông Farley thôi.

"Này Golbat, thức ăn của cậu đến rồi đây, ra ăn đi nào, tớ để thức ăn ở ngoài cửa hang đó." Ace lấy sức hét vào bên trong, sau một lát giọng của cậu đã vang vọng lại, có thể cái hang này không sâu lắm, hoặc là nó cực kỳ ngoằn ngoèo, với nhiều bước tường để cho âm thanh nhanh chóng bật lại được.

Ace cảm thấy có chút ít hi vọng nên cậu quyết định để hộp thức ăn gần miệng hang, rồi lui ra xa quan sát, đúng lúc này từ một nơi nào đó không xa vang lên t·iếng n·ổ.

"Chuyện gì vậy?" Ace giật mình thốt lên, cậu nhìn về hướng âm thanh phát đến, nhíu chặt lông mày, cậu nhanh chóng lên lưng của Rhyhorn, gấp rút tiến thẳng đến hiện trường.

Ace đến gần, vì sợ bị thứ gì đó phát hiện, cậu cùng Rhyhorn chậm rãi xích lại gần, cả hai nấp mình sau bụi cây nhìn lên phía trước. Ở nơi đó, đang có một con Pokemon liên tục tung những cú đấm của mình thẳng vào tảng đá to lớn trước mặt, những cú đấm cực nhanh để lại những vết lõm sâu trên đá. Ace cố gắng nhìn xem Pokemon trước mặt là gì, thì có vẻ như là một con Machamp.

Machamp cứ đấm mãi, đến khi tảng đá nổ tung, bụi mù tràn lan bốn phía.

(Thì ra v·ụ n·ổ ban nãy là do con Machamp này tạo ra, nhưng mà khoan đã...) Ace nhìn thấy tảng đá khổng lồ nổ ra, thì đã đoán được tiếng động ban đầu mà cậu nghe được trước hang của Golbat là gì. Nhưng khi Ace chú ý đến đằng sau bụi mù, thì cậu lại bị giật mình.

(Là một con Machoke sao, nhưng khi nãy mình thấy có hẳn 4 tay mà nhỉ? Chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi? Chẳng lẽ tốc độ ra đòn của Machoke có thể nhanh đến thế sao?) Ace nhìn vào Machoke, tự nhủ trong lòng.

Trong lòng của Ace hơi rén, vô thức Ace lùi bước về phía sau, tuy chỉ là hành động nhỏ, như nó lại phát ra tiếng động, làm cho Machoke quay người nhìn về phía bụi cây mà Ace và Rhyhorn đang lẫn trốn. Ace có chút luống cuống, cậu xoay người vội vàng leo lên người của Rhyhorn.

"Này Rhyhorn, mau rời khỏi đây thôi, nếu không là không còn kịp đâu." Ace nhanh chóng nói với Rhyhorn, trong khi nói cậu liên tục liếc nhìn Machoke ngày càng đến gần. Tuy vậy, Rhyhorn vẫn bình tĩnh đứng đó mà không chịu di chuyển, điều này càng làm cho Ace càng gấp thêm.

"Rhyyy." Bỗng nhiên, Rhyhorn kêu lên một tiếng làm cho cậu giật mình, nhất là trong những tình huống như này, làm cho trái tim cậu như nhảy ra khỏi lòng ngực. Tuy vậy, cũng nhờ tiếng kêu đó làm cậu bình tĩnh đi đôi phần.

"Sao vậy Rhyhorn, sao không chịu chạy đi?" Ace như muốn khóc lên, không biết Rhyhorn đang định làm gì. Nhưng lúc này, Ace cũng nhận ra điểm khác thường, rằng cảm xúc của Rhyhorn rất là bình tĩnh, không có tí gì cảnh giác hay căng thẳng trước trận chiến hết, nhất là phải đối đầu với một Pokemon hệ giác đấu như Machoke.

Ace ngồi trên lưng Rhyhorn đang cố ôm chặt, trong khi đó Rhyhorn thì đang bắt đầu tiếng về phía trước, nơi mà Machoke đang đứng.

"Rhy." Rhyhorn kêu lên, sau đó là tiếng kêu của Machoke, có vẻ như cả hai đang trò chuyện, nghe tiếng kêu qua lại của hai con Pokemon, mà không có dấu hiệu động thủ, làm cho Ace không khỏi thờ phào.

Sau vài phút trao đổi, Machoke dần tiếng bước về phía Ace, trái tim đã bình tĩnh của Ace lại lần nữa lạc nhịp, trái tim của Ace ngày đập càng nhanh, khi mà Machoke ngày càng gần. Khi Machoke đưa tay đến trước mặt Ace, cậu vội nhắm mắt lại, trong tâm cậu đã lạnh dần, và cũng không hiểu vì sao Rhyhorn còn đứng yên.

Ace cứ thế nhắm mắt, chờ đợi điều gì đó xảy đến, nhưng lại chẳng có gì cả, khi Ace từ từ hé mắt ra, chỉ thấy một bàn tay xòe ra trước mặt. Trong một phút giây, Ace đờ người ra nhìn bàn tay của Machoke mà không biết chuyện gì đang diễn ra.

"Rhy." Rhyhorn thấy lâu quá mà trên lưng không có phản ứng, thì kêu lên. Ace đang thất thần, nghe thấy tiếng của Rhyhorn, cộng với cảm xúc truyền ra từ Rhyhorn mà cậu cảm nhận được, như đang muốn hối cậu làm gì đó, nó làm cho đầu ốc Ace minh mẫn trở lại.

"Rhyhorn, đây không phải là con Machoke cần giao thức ăn chứ?" Ace như nhớ ra điều gì đó, cuối đầu hỏi Rhyhorn. Nghe tiếng kêu có phần bình thường của Rhyhorn, cộng với những gì đang diễn ra Ace đã có vài phần nắm chắc.

"Machoke, cậu có phải Pokemon mà tớ cần giao thức ăn không?" Nghĩ là thế, nhưng để cho chắc chắn, Ace vẫn hỏi Machoke một lần cho chắc.

"Ma-ch." Machoke kêu lên, rồi gật đầu, xong nhìn về phía cái Ba lô đựng thức ăn của tôi. Có lẽ sau những buổi luyện tập gian khổ, Machoke đã không còn quá nhiều sức lực.

"Được rồi của cậu đây." Ace vội lấy phần thức ăn của Machoke ra, đưa cho nó, rồi nhanh chóng chào tạm biệt và rồi đi khỏi nơi đây.

"Phù, cuối cùng cũng thoát được, cảm giác này thật là mệt mỏi. À, còn Golbat sao rồi, không biết hộp thức ăn còn ở đó không?" Ace thở phào nhẹ nhõm sau khi thoát đi khỏi Machoke. Đến giờ cậu mới nhớ lại con Golbat. Ace cùng Rhyhorn trở về cái hang động đó, mọi thứ vẫn vậy, vẫn giống như mấy chục phút trước. Tuy thế, đối với Ace đã qua thời gian rất dài, Ace nhìn trước cữa hang, nơi đó bây giờ đã không còn hộp thức ăn nữa.

"Chuyện này khó rồi đây, không biết có phải là Golbat ăn không nữa?" Ace vỗ đầu thở dài. Ace tự nhủ trong lòng (Thôi được rồi, nhanh chóng tiến đến chỗ Kirlia, đưa thức ăn, rồi về nhà báo cáo ông Farley về chuyện này nào.)

Rồi cứ thế Ace quyết định nhanh chóng lên đường tiến đến khu rừng u ám.