Chương 6: Nhiệm Vụ P2: Vupix Và Vùng Đất Xinh Đẹp, Cùng Nosepass Rụt Rè
Rhyhorn cứ ngẩng đầu, nghênh ngang hướng về phía trước. Trong khi đó, ở trên lưng Rhyhorn, Ace lại có chút bất an, cứ sợ Pokemon nào nhìn Rhyhorn ngứa mắt rồi lao tới t·ấn c·ông, lúc đó b·ị đ·ánh cũng không oan. Ace bây giờ chỉ mong không tiến vào lãnh thổ của loài nào, không thì chỉ với một mình Rhyhorn mà bị hội đồng, thế thì chỉ có khóc thét.
May mắn thay, nơi ở của Vupix không xa lắm, Rhyhorn dừng lại trước một mảnh đất xanh tươi, ánh nắng ấm áp, hoa cỏ đua nở và những đàn bướm đang siêng năng hút mật, ở giữa mảnh đất đứng sừng sững một cây cỗ thụ, nhưng đã trơ trụi lá. Xung quanh cây cổ thụ, hay trên những cành cây khô, có gia đình nhà Sentret và dạng tiếng hóa của nó là Furret đang vui đùa với nhau.
"Rhyhorn, nơi ở của Vupix có phải là góc cây cổ thụ đó không?" Ace mãi mê nhìn ngắm xung quanh, khi xem đã rồi, thì cậu bắt đầu hỏi Rhyhorn. Rhyhorn gật đầu, tiến đến một hốc cây to, Rhyhorn ra hiệu với Ace đây là nơi ở của Vupix, rồi đi sang một bên.
Ace nhìn hốc cây trước mắt, cậu cảm thấy tò mò, định tiến lên thêm vài bước để quan sát bên trong, thì những con Sentret và Furret đang vui chơi ngừng lại, chúng hướng mắt về phía cậu, làm cho Ace cảm thấy nếu mình tiến thêm một bước nữa, sẽ có chuyện tồi tệ xảy ra.
Từ khi tỉnh lại Ace cảm thấy như trong cơ thể cậu có thứ gì đó khác lạ, có lẽ năng nực cảm nhận cảm xúc cũng là một phần trong đó, nên cậu quyết định tin tưởng cảm giác của mình, và không tiến lên nữa. Ace quyết định lấy hộp đồ ăn ra đặt xuống đất, nói ra lý do đến đây rồi lui ra xa.
Khi này một tiếng kêu thanh thoát phát ra từ trong hốc cây, Ace nhìn lại thì chỉ thấy một con Sentret chạy đến ôm hộp thức ăn rồi tiến vào bên trong.
Mãi một lúc Sentret mới đi ra, điều này làm cho Ace càng thêm tò mò, liệu rằng tiếng kêu khi nãy có phải của Vupix không? Và mối quan hệ giữa gia đình nhà Furret và Vupix có quan hệ gì?
Khi Ace muốn nhích lại gần hơn xíu để hóng hớt, thì bị Rhyhorn cắn vào cổ tay áo kéo lại. Ace không hiểu chuyện gì, quay sang nhìn Rhyhorn, thấy nó ra hiệu rời đi, Ace tuy rất tò mò, nhưng vẫn nhớ cảm giác khi nãy, cộng thêm còn nhiều Pokemon cần cho ăn, nên cậu đã leo lên lưng Rhyhorn đi đến địa điểm tiếp theo.
Bây giờ đã xong hết các Pokemon trong khu rừng thoáng mát, Ace cùng Rhyhorn đi thẳng từ chân núi phía bắc hướng đến đồi núi phía tây.
Trên con đường này, cả hai có gặp các Pokemon hoang dã đi ngang qua, nhất là những con Geodude đang thả mình, lăn tự do, lao thắng xuống núi. Làm cho Rhyhorn phải dùng Bulldoze liên tục, để đánh văng chúng sang hướng khác.
Điều này làm cho cả hai chậm lại, mãi đến gần trưa Ace mới đến được nơi ở của Nosepass, đó là vách đá nằm cạnh rìa cây, có những tảng đá to dựng đứng, mang lại cảm giác như một di tích của người cổ xưa. Khi lần đầu nhìn thấy khung cảnh trước mắt, tim Ace như muốn dừng lại, bởi vì xen kẽ giữ những tảng đá kia, là những bức tượng với cái mũ đỏ, đứng như trời trồng, nhìn chằm chằm vào cậu. Sau vài giây ngừng thở, trái tim của cậu đã chịu đập trở lại, cậu mới hoảng hồn nhận ra đó là một bầy Nosepass, còn cái cảm giác bị nhìn chằm chằm là bởi vì mũi của loài Nosepass luôn hướng về phía bắc, đó là phương hướng mà cậu đi lên.
"Này Rhyhorn, ở đây nhiều Nosepass như vậy, sao tớ biết con nào là con chúng ta cần tìm được?" Ace nhìn cả đàn hơn chục con trước mặt nói ra. Tuy vậy, Rhyhorn không quan tâm, nó đi sang một bên nằm xuống, rồi liếc mắt nhìn Ace một cái, như muốn nói việc tìm kiếm là của cậu, không liên quan gì đến nó.
Thấy Rhyhorn không để ý mình, Ace tiến đến gần các con Nosepass hơn để kiểm tra, có lẽ vì không cảm thấy có gì nguy hiểm, nên cả đàn không hề di chuyển, chúng chứ đứng đó mặt kệ Ace quan sát, sau một hồi quan xác hết cả đàn Ace vẫn chưa biết được con nào là con Nosepass cần tìm. Ace quyết định tìm kiếm xung quanh xem có phát hiện gì không. Khi cậu vượt qua vài tảng đá, cậu thấy được một tảng đá màu sắc khác lạ, nhìn kĩ thì ra đó là một con Nosepass núp đằng sau tảng đá, nhìn lén đàn Nosepass kia. Ace quyết định lại gần xem thử, nhưng lần này khác với lần trước, Nosepass nghe được tiếng động, nó quay sang nhìn cậu, rồi không hề suy nghĩ xoay người chạy thật nhanh về hướng đông.
Ace cũng hơi bất ngờ, không phải loài Nosepass này thường quay mũi về hướng bắc sao. Sao nó lại quay đầu chạy về hướng đông, mà tại sao nó phải chạy...
Từng câu hỏi trôi qua trong đầu Ace, rồi Ace mới kịp nhận ra đó là con Nosepass đặc biệt, cậu vội chạy theo, Rhyhorn thấy vậy cũng đuổi theo cậu vì sợ các Pokemon hoang dã sẽ làm cậu b·ị t·hương.
Cứ như thế Ace đuổi theo Nosepass cố gắng giải thích lý do cậu đến, còn Nosepass thì cứ chạy vì nghe thấy tiếng những bước chân nặng nề của Rhyhorn. Ace không còn cách nào khác là thông báo với Nosepass, rồi ném hộp đồ ăn về phía nó. Nosepass đang chạy thì cảm nhận thấy có thứ gì đó bay thằng về hướng mình, nó quyết định không chạy nữa, mà xoay người độn thổ để trốn thoát.
Ace chạy đến nơi, thấy cái hố trước mặt cậu không biết phải làm sao, đành để thức ăn ở đó, rồi cùng Rhyhorn trốn sang một bên, xem thử Nosepass có xuất hiện lại không, nếu không xuất hiện vậy cậu chỉ có thể về thông báo để cho ông Farley sử lý mà thôi. Ace núp trong bụi cỏ mà nhìn ra, còn Rhyhorn thì đang nằm ỳ bên cạnh. Cứ như thế, 5 phút rồi 10 phút, thời gian dần trôi đi, Ace cứ nghĩ rằng nó sẽ không xuất hiện nữa, thì một cái đầu nhanh chóng lòi ra khỏi hố, chộp lấy hộp thức ăn rồi nhanh chống chui lại vào bên trong.
Ace nhìn thấy cảnh đó, trên môi nở nụ cười mỉm, rồi vỗ vỗ Rhyhorn bên cạnh, thông báo với nó rằng đã xong việc, đến lúc lên đường tới Pokemon tiếp theo.
Một con Golbat ngây thơ, sống trong hang động gần nơi ở của Nosepass. Nghĩ đến đây, Ace nhìn lại quản đường mà cậu đã đuổi theo Nosepass, khi nãy vì quá vội vã, cộng với việc xuống dốc ở đường núi làm cho cậu không hề thấy mệt mỏi. Giờ này, khi Ace nhìn lại mới biết cậu đã chạy xa đến cỡ nào. Mặt trời cũng đã lên cao, Ace quyết định cùng Rhyhorn nghỉ ngơi trước khi tiếp tục. Cả hai tìm nguồn nước, rồi cùng nhau đánh chén bữa ăn trưa của mình.