Chương 5: Nhiệm vụ P1: Lickitung không muốn có bạn.
Sau khi rời đi khỏi khu vực uống nước, Ace và Rhyhorn tiếp tục tiến về phía bắc, chẳng mất quá nhiều thời gian cả hai đã tới được rìa khu rừng, rồi tiến vào bên trong.
"Theo như những gì mà ba nói, thì nó nằm đâu đó ở quanh đây thôi." Ace đi thẳng đến chân núi hướng Tây Bắc, rồi bắt đầu tìm kiếm.
"Này Rhyhorn, cậu có biết vị trí của Lickitung ở nơi nào không?" Sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, thì cậu chợt nhớ ra mình còn có một Pokemon dẫn đường, cậu nhìn về phía Rhyhorn hỏi.
"Rhy." Rhyhorn kêu lên một tiếng rồi gật gật đầu.
"Vậy sao nãy giờ cậu không nói sớm?" Ace vô thức thốt ra, rồi mới nhận ra suy nghĩ của mình vô tri như thế nào, cho dù Rhyhorn có nói thì cậu cũng có hiểu đâu chứ.
"Rhy Rhy." Rhyhorn lắc đầu, phủ nhận chuyện này không phải lỗi của cậu ta, do Ace quá vội vã, mà không chịu hỏi rõ ràng thôi.
"Được rồi, là lỗi của tớ, tớ xin lỗi, vậy cậu có biết vị trí của các Pokemon khác không?" Ace nhận lỗi, rồi hỏi Rhyhorn về vị trí cụ thể của các Pokemon trong nhiệm vụ của ông Farley.
"Rhy." Rhyhorn kêu lên, rồi gật đầu, thể hiện rằng cậu biết vị trí nơi ở của các Pokemon này.
"Vậy thì tốt quá, cậu chở mình tới đó với được không?" Ace hai mắt sáng lên vội vàng hỏi.
"Rhy." Rhyhorn kêu lên, rồi như rơi vào trầm ngâm. Ace không hiểu hành động của Rhyhorn là vì sao, nên cậu bước đến gần rồi chạm vào người Rhyhorn. Lúc này Ace không hề cảm nhận được sự nghiêm trọng hay đắn đo nào trong cảm xúc của Rhyhorn, ngược lại cậu cảm thấy như Rhyhorn đang cố tình lơ đi cậu, làm cho Ace nhớ lại kí ức kiếp trước, khi coi những video về các nữ sinh đang hờn dỗi, từ những gì cậu cảm giác được, thì cậu có 7 phần nắm chắc về chuyện này. Ace khé miệng co rúm, có chút muốn cười, nhưng lại không dám, sợ khi cười lên Rhyhorn sẽ không chịu dẫn đường cho cậu nữa.
"Thôi nào, Rhyhorn cậu là một Pokemon tốt bụng mà phải không? Giúp tớ đi mà, khi về tớ sẽ bảo với ba cho cậu thêm thức ăn nhé?" Ace vừa cố nhịn cười, vừa cố an ủi tâm hồn yếu đuối của Rhyhorn. Khi Ace cảm thấy cảm xúc của Rhyhorn dần tốt hơn, cậu tiếp tục an ủi Rhyhorn thêm mấy câu nữa.
Rồi khi thấy Rhyhorn đã vui vẻ thì Ace hỏi Rhyhorn lần nữa về việc chở cậu ấy đến vị trí của các Pokemon, lần này Rhyhorn đã đồng ý, rồi ngẩng cao đầu như muốn nói yên tâm chuyện này cứ để nó lo.
Sau đó, Ace trèo lên người của Rhyhorn để cậu ta chở đến nơi ở của Lickitung. Trên đường đi, Ace vô thức nghĩ về hành vi của Rhyhorn, rồi tự đặt ra câu hỏi như (giới tính của Rhyhorn? Ai đã dạy nó mấy trò như hờn dỗi, hay trước đó nữa là làm nũng với ông Farley?) suy nghĩ ấy cứ lập lại trong đầu Ace, mà không thể nào vức bỏ được.
Rồi Rhyhorn chở Ace đến nơi, đó là một cái hang cao hơn 1 mét, khá là nông, từ ánh sáng mặt trời Ace có thể thấy được đấy hang, nơi có một Pokemon đang dựa vào thành hang để nghỉ ngơi.
Ace leo xuống lưng Rhyhorn, cậu bước đến gần hang động, đột nhiên một thứ gì đó hất văng cậu đi, rồi nhanh chóng rút vào trong hang. Ace chóng tay đứng dậy, tuy không có b·ị t·hương gì nhưng bị một đòn bất ngờ như vậy khiến cậu khá hoảng hốt. Ace quay đầu nhìn Rhyhorn, trong khi đó, Rhyhorn hình như không chú ý với cậu nữa, nó bước đến dưới một gốc cây nằm nghỉ ngơi.
Ace thấy vậy cũng không hiểu ra sao, không phải ông Farley đã dặn Rhyhorn bảo vệ cậu hay sao, sao bây giờ Rhyhorn lại như này.
"Này Rhyhorn, không phải ba tớ kêu cậu bảo vệ tớ sao?" Ace bước đến gần Rhyhorn, chạm vào cậu ta rồi hỏi. Sau khi nghe câu hỏi của Ace Rhyhorn nhìn về phía cậu, không chần chừ mà gật đầu.
"Vậy sao ban nãy cậu lại không bảo vệ tớ?" Ace hỏi lên thắc mắc của mình, Rhyhorn nghe thế liền lắc đầu, lúc này cậu cũng không nhận thấy cảm xúc của Rhyhorn có vấn đề gì, nên cậu càng thắc mắc hơn vì sao Rhyhorn không chịu giúp cậu. Ace nhìn Rhyhorn rơi vào trầm tư.
"Có phải ý cậu muốn nói là chuyện này không liên quan?" Sau khi suy nghĩ, Ace hỏi với giọng điệu không chắc chắn, nhưng cậu lại nhận được cái gật đầu từ Rhyhorn. Vì thế, Ace tiếp tục dò hỏi Rhyhorn, đến cuối cùng cậu đưa ra được kết luận là ông Farley đã dặn Rhyhorn, rằng Rhyhorn chì bảo vệ cậu trước những Pokemon hoang dã nguy hiểm, còn những Pokemon trong nhiệm vụ này đã được ông Farley xem xét và cho phép Ace tiếp xúc, nên cậu phải tự hoàn thành nhiệm vụ, mà không có sự giúp đỡ từ Rhyhorn.
Khi hiểu được đầu đuôi câu chuyện, Ace chỉ biết vỗ đầu, vậy là bây giờ cậu phải tìm cách để đưa thức ăn cho các Pokemon đặc biệt này, hi vọng sẽ dễ dàng một tí. Trước tiên, phải thử lại thêm một lần nữa cái đã xem có được không.
"Lickitung, tớ không phải là người xấu đâu, tớ đến đây để đem thức ăn cho cậu đấy." Ace lần nữa tiếp cận hang động, cậu vừa nói vừa lấy ra hộp đồ ăn của Lickitung.
Và một lần nữa, chiếc lưỡi dài của Lickitung hất Ace ra xa. Tuy vậy, nó không hề làm cậu b·ị t·hương. Trong lúc đó, Ace cũng cảm nhận được cảm xúc của Lickitung, tâm trạng của nó khá là buồn bã, dường như có rất nhiều tâm sự, nhưng lại không muốn gặp gỡ ai hết.
Sau khi cảm nhận được tâm trạng của Lickitung, Ace quyết định không đến gần nữa, tránh việc làm cho Lickitung không thoải mái.
Còn về việc đưa đồ ăn thì:
"Này Lickitung, nếu cậu không muốn ai đến gần thì cũng được, tớ sẽ ném hộp thức ăn qua, cậu phải bắt lấy đó." Ace không nhiều lời, cậu nói xong rồi quăng hộp thức ăn về hướng cửa hang. Sau một vài giây, Lickitung dùng chiếc lưỡi của mình bắt lấy hộp thức ăn.
"Phải thế chứ, mai tớ sẽ quay lại, hẹn gặp cậu vào ngày mai nhé." Ace có chút cao hứng khi giải quyết xong Pokemon đầu tiên, cậu la to với Lickitung rồi xoay người rời đi. Còn về việc hứa sẽ quay lại, thì là Ace muốn tạo lòng tin với Lickitung, cậu có chút tò mò về chuyện gì đã xảy ra với Lickitung trong quá khứ, mà khiến nó chọn cách tự cô lập mình như vậy.
Tiếp theo là một con Vupix lạnh lùng, sinh sống trong một hốc cây to, nó không thích gặp người nên nhiệm vụ này khá đơn giản, chỉ cần đặt hộp thức ăn nơi nó ở là được.
"Nào Rhyhorn, chở tớ đến chỗ của Vupix nhé." Ace sau khi suy nghĩ, bước đến leo lên lưng Rhyhorn vỗ vỗ, rồi nói ra.
"Rhy." Rhyhorn nghe vậy liền tỏa ra không vui.
"Được rồi mà, cậu chở tớ tới đó giúp đi mà." Ace thấy thái độ của Rhyhorn thì liền đổi giọng, cậu vội xoa lưng Rhyhorn, rồi nói ra. Rhyhorn lúc này mới gật đầu, rồi từng bước từng bước tiếng đến nơi ở của Vupix. Ngồi trên lưng của Rhyhorn nhìn cách nó cố gắng tỏ ra oách, làm cho Ace không biết khóc hay cười.