Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhật Ký Của Tôi Trong Thế Giới Pokemon

Chương 4: Nhiệm Vụ Giúp Ba, Thăm Quan Khu Chăm Sóc Pokemon.




Chương 4: Nhiệm Vụ Giúp Ba, Thăm Quan Khu Chăm Sóc Pokemon.

Bắt đầu như thường lệ, vẫn là đánh răng và rửa mặt vào buổi sáng, nhưng hôm nay Ace làm mọi việc nhanh chóng, chính xác hơn người đó là Hùng, vì hôm nay là lần đầu tiên cậu được tiếp xúc trực tiếp với Pokemon.

Nhiệm vụ hôm nay của cậu là đem thức ăn cho các Pokemon trong khu chăm sóc. Tuy vậy cậu chỉ được giao đem cho một vài Pokemon tính cách hiền lành và đa phần là đã được thu phục mà thôi, nhưng có thể quan sát chúng tầm gần đã làm cậu háo hức không chịu nổi rồi. Giấc mơ được thấy và chạm vào Pokemon khi còn bé, giờ đây sắp thành hiện thực, làm cho cậu hạnh phúc muốn phát điên lên.

À, còn vì sao lại nói là đa phần là các Pokemon đã thu phục, thì là trong khu chăm sóc sẽ chăm nuôi và chữa trị cho các Pokemon hoang dã dừng chân hoặc lạc vào đây. Điều này giúp cho hệ sinh thái trong khu chăm sóc sinh động hơn, cũng như giảm thiểu ảnh hưởng xấu đến môi trường sinh sống của các Pokemon, và phần nào bảo vệ các pokemon hoang dã tránh khỏi tay bọn săn bắt Pokemon trái phép. Có thể xem như là một sự cộng sinh, con người có một hệ sinh thái tốt để nuôi dưỡng Pokemon của mình, còn các Pokemon hoang dã thì có nơi chữa thương và chăm sóc khi gặp các trường hợp khẩn cấp.

"Được rồi Ace, con không cần háo hức như vậy đâu, đây là 6 phần thức ăn Pokemon, phần này là của..." Farley thấy cậu con trai như thế cũng không dài dòng nữa, ông Farley mang thức ăn Pokemon đến cho Ace, rồi dặn dò cậu về từng loại thức ăn và đưa đến Pokemon nào, ở đâu.

--------

Phân bố khu chăm sóc: Phía Tây của khu chăm sóc là một đồi núi chạy dài, dưới chân núi có một hồ nước lớn, có con sông chảy dài từ núi xuống rồi chảy đến đồng bằng ở trung tâm. Phía nam là một khu rừng rậm rạp và u ám, có liên kết với khu rừng đường 102. Phía bắc là một khu rừng khác, do nằm gần thành phố hơn nên khá là thoáng mát. Cuối cùng là phía đông, chính là cân nhà mà gia đình Ace đang sinh sống.

--------

6 Pokemon đó bao gồm: Một con Lickitung cô độc, sống trong Khu rừng thoáng mát, ưa thích thức ăn có vị cay, nên phần thức ăn này khá là đỏ. Con Pokemon thứ 2 là một em Vupix lạnh lùng, em này cũng sống trong khu rừng thoáng mát, ưa thích thức ăn có vị đắng nhẹ, phần thức ăn này bình thường có chút ít màu xanh lá nhạt. Con Pokemon thứ 3 là một con Nosepass rụt rè, sống gần những tảng đá, nơi có từ trường mạnh mẽ trên đồi núi phía tây, thức ăn thì không có gì đặc biệt, không ưa thích và cũng không ghét gì. Con Pokemon thứ 4 là một con Golbat ngây thơ, sống trong hang động gần nơi ở của Nosepass. Ưa thích thức ăn có vị ngọt, thức ăn nhìn khá bình thường. Con Pokemon thứ 5 là một con Machoke trầm lặng, sống trên đồi núi chung khá gần với Nosepass, ứa thích thứ ăn khô, nên phần nhìn khá bình thường. Con Pokemon thứ 6 là một em Kirlia nhút nhát, thường ẩn mình trong khu rừng u ám, ưa thích thức ăn có vị ngọt nên phần thức ăn không có gì đặc biệt.

"Nào con đã nhớ hết chưa?" Farley hỏi Ace sau khi nói xong.



Ace lặp lại lời của ông Farley 1 lần trong đầu xem có quên gì không, sau đó mới trả lời.

"Vâng, con nhớ hết rồi ba." Ace vỗ ngực bảo đảm.

"Con chắc chứ?" Farley hỏi lại lần nữa, trong ánh mắt có chút hoài nghi.

"Con chắc mà." Ace trả lời, rồi nhắc lại lời nói của ông Farley.

Ông Farley từ ban đầu không tin, chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng là sửng sốt.

"Không ngờ con có trí nhớ tốt đến vậy luôn đấy, ba còn tưởng phải nói thêm vài lần nữa cơ." Farley cảm thán.

"Con cũng không biết nữa, từ sau khi tỉnh dậy, con cảm giác đầu ốc của mình minh mẫn hơn trước kia rất nhiều." Ace nghe thế thì đáp lại.

"Thế thì tốt quá rồi, không ngờ trong cái họa lại có cái may, đúng là đáng để ăn mừng mà." Farley nghe lý do từ Ace, vui vẻ cười thành tiếng.

"Được rồi, nếu con đã nhớ hết vậy bắt đầu đi. À đúng rồi, chúng khá là đặc biệt đấy, nên nếu làm không được đứng cố gắng quá sức, con chứ về đây bảo ba, ba sẽ đi cho chúng ăn. Nên con xem đây như một chuyến thăm quan là được." Farley giữ gương mặt vui vẻ nói.

"Vâng ạ." Ace đáp lại.



"Vậy thì con cưỡi nó đi vui vẻ nhé." Farley lên tiếng rồi thổi còi một tiếng. Không lâu sau trên đồng bằng bụi bay mù mịt, khi quan sát kĩ sẽ thấy một bóng dáng to con đang lao tới, khi đến gần thêm xíu nữa thì mới thấy được rõ ràng, đó chính là Rhyhorn. Rhyhorn đến gần rồi bắt đầu cọ sát vào người của ông Farley.

"Nào anh bạn, đừng làm nũng thế chứ, không hợp với ngoại hình của cậu đâu." Farley liên tục vuốt ve, cười nói với Rhyhorn của mình.

"Thôi được rồi, dừng ở đây thôi, hôm nay gọi cậu có tí việc, cậu chở thằng nhóc này đi dạo một vòng, sẵn tiện thì bảo vệ nó luôn nhé." Farley vỗ vỗ đầu của Rhyhorn, Rhyhorn cũng hiểu ý gật gật đầu đáp lại.

Rồi Rhyhorn bước tới trước mặt của Ace, cúi người xuống chờ Ace leo lên. Ace thì đứng như trời trồng nhìn nhắm thân hình đồ sộ ngay trước mặt, bất giác cậu đưa tay ra vuốt ve người của Rhyhorn. Thân thể cứng rắn nhưng không sần sùi, ngược lại rất mượt mà và bóng loáng, xúc cảm truyền đến tay làm cho hai mắt của Ace phát sáng lên. Khi cậu còn định vuốt ve thêm, thì Farley lên tiếng.

"Ace, đừng quên công việc của con chứ, mau bắt đầu đi nào, trên đường đi con tha hồ mà vuốt ve." Farley nói với Ace.

"Vâng." Ace nghe ông Farley nói vậy, thì hớn hở ra mặt, cậu vội vàng đáp lời rồi thu gom các hộp thứ ăn và dụng cụ rồi lên đừng ngay. Nhìn thấy Ace ngồi trên lưng ôm lấy không rời Rhyhorn, ông Farley chỉ mỉm cười.

"Đúng là tuổi trẻ nhỉ." Farley nhìn bóng dáng càng ngày càng xa cảm thán.

Bên này.



"Xúc cảm này, hẳng là chăm sóc rất tốt nhỉ?" Ace vừa vuốt ve vừa nói. Trong lúc này cậu cũng cảm nhận được sự vui vẻ của Rhyhorn khi được vuốt ve và khen ngợi.

(Chẳng lẻ khi tiếp xúc trực tiếp với Pokemon, mình có thể cảm nhận được cảm xúc của chúng sao? Giống như là ngày hôm đó.) Ace nghĩ trong lòng, rồi nhớ lại ngày đầu tiên cậu xuyên không đến. Lúc cơn đau đầu ập đến, cũng lúc mà cậu cảm nhận được cảm xúc của Hoppip, thì 2 chiết lá của Hoppip đang quấn lấy chân cậu. Khả năng cao là sau vụ t·ai n·ạn cậu đã có được năng lực này.

Trong lúc Ace suy nghĩ, thì Rhyhorn liên tục phát ra những tiếng kêu, thể hiện sự thoải mái của nó, cũng như thúc giục Ace tiếp tục vuốt ve.

"Được rồi, được rồi, nếu cậu thích thì tôi vuốt ve tiếp đây." Ace lấy lại tinh thần, cười nói với Rhyhorn.

Trên con đường đi đến khu rừng thoáng mát, trên một mỏm đá nhô cao, Ace nhìn thấy 2 bóng hình đứng sừng sững hướng về phía mặt trời, đó là một cặp Rapidash và Ponyta, chúng ngước mặt nhìn bầu trời, với lông mềm mượt, đôi bờm lửa óng ả lắc lư theo gió, cùng chiếc sừng lấp lánh của Rapidash dưới ánh mặt trời, làm cho cả hai thêm phần rực rỡ và quý phái. Có vẻ như cả hai đang tắm nắng, sau một cuộc dạo chơi trên đồng bằng xanh.

"Tuyệt thật, phải chi mình có thể chạm vào các cậu ấy thì tuyệt quá." Ace nhìn khung cảnh như bước ra từ trong tranh kia, không khỏi cảm thán.

Sau đó không lâu, Ace cùng Rhyhorn dừng chân bên một con sông, cả hai uống nước và nghỉ ngơi trước khi tiếp tục lên đường. Trong lúc ấy, Ace cũng nhìn thấy các Pokemon khác lại gần uống nước. Đa phần đều là các Pokemon hệ cỏ, như gia đình nhà hoa hướng dương Sunflora, gia đình Pokemon bông cỏ Jumpluff, có một vài con Bellossom cũng đến gần, và đặc biệt hơn cả là sự xuất hiện của cặp mẹ con nhà chuột túi Kangaskhan.

Chỉ thấy khi đến nơi, Kangaskhan mẹ quan sát xung quanh, khi phát hiện Ace nó có vài phần cảnh giác. Thấy thế Rhyhorn bước lên trước, Rhyhorn phát ra tiếng kêu với Kangaskhan, khi Ace nghĩ mọi chuyện sẽ tệ đi, thì cậu không còn cảm nhận được sự cảnh giác đến từ Kangaskhan nữa. Lúc này, Ace nhìn về phía Kangaskhan thì thấy cậu ấy hướng về phía dòng sông, rồi đưa tay vào chiếc túi của mình để đỡ Kangaskhan con ra ngoài, bé con sau khi ra ngoài vui vẻ chạy đến bên bờ sông vội vàng uống nước, Kangaskhan mẹ cũng đến uống nước bên đứa con của mình, tuy vậy một tay của Kangaskhan vẫn choàng qua đứa bé, để đảm bảo rằng dù có chuyện gì bất ngờ sảy ra đi chăng nữa, thì vẫn có thể nhanh chóng bảo vệ được con. Sau khi quan sát xong, Ace cũng không hỏi ra thắc mắc của mình.

"Này Rhyhorn, vừa rồi là cậu đã giúp tôi giải thích với Kangaskhan phải không?" Ace quay đầu nhìn chú Rhyhorn bên cạch hỏi.

"Rhy~." Rhyhorn kêu lên một tiếng, rồi gật gật đầu, nhìn tôi như muốn nói 'sao nào, thấy tôi giỏi không? Hay khen tôi đi nào.'

"Được rồi, được rồi, cậu làm tốt lắm, trông cậu lúc đó rất là ngầu đấy." Ace nhìn thấy đôi mắt đầy mong chờ của Rhyhorn, cậu liền vuốt ve rồi liên tục khen ngợi nó.

Rhyhorn sau khi nghe được điều mình mong muốn thì ngước mặt lên trời thét dài một tiếng, như muốn thể hiện độ oách của mình. Tiếng thét của Rhyhorn vang xa, làm cho các Pokemon đang uống nước hoặc đang định rời đi giật mình quay đầu lại nhìn, trong đó có cả mẹ con nhà Kangaskhan. Ace cũng bị giật mình, khi cậu nhìn sang, thấy ánh mắt chăm chú, có chút tò mò, không hiểu chuyện gì đang xảy ra của các Pokemon, làm cho cậu có chút xấu hổ.

"Được rồi Rhyhorn, nghỉ ngơi như vậy là đủ rồi, chúng ta tiếp tục lên đường thôi." Ace vội vàng vỗ lưng Rhyhorn, rồi nhanh chóng rời đi khu vực xấu hổ này.