Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhật Ký Của Tôi Trong Thế Giới Pokemon

Chương 11: Quyết Định Của Norman, Tâm Sự Của Người Cha.




Chương 11: Quyết Định Của Norman, Tâm Sự Của Người Cha.

Rời khỏi nhà của Milcah, cả hai người tiến đến nhà Wally.

Trên đường, có một bóng dáng thân quen xuất hiện, không ai khác chính là Wally. Khi hỏi, thì mới biết là do quá háo hức được gặp mặt Norman để luyện tập mạnh lên, nên cậu ta không thể chờ được.

Thế là ba người bạn cùng nhau đến nhà Masato. Chúng tôi chào nhau rồi bắt đầu nói chuyện.

"Masato này, không biết là giờ tớ gặp bác Norman được chưa?" Sau một lúc, Wally hồi hộp hỏi.

"Cậu nhắc đúng lúc lắm, tớ cũng đang định nói với cậu đây. Ba tớ muốn thấy cậu, trước khi có thể đồng ý nhận cậu làm học trò hay không... Có chuyện này tớ muốn nhắc cậu một chút, lát gặp mặt ba tớ cậu cần phải thể hiện quyết tâm của mình, nhớ chưa?" Masato nói, đến cuối thì cậu thì thầm với Wally.

"Được, mình nhớ rồi." Wally cũng trịnh trọng gật đầu.

Thế là Masato dẫn cả ba đến nhà thi đấu, Ace và Milcah đứng ngoài chờ đợi, còn Masato cùng Wally tiến vào trong.

Bên trong.

"Con dẫn bạn đến rồi à?" Norman nhìn Wally sau đó nhìn Masato nói.

"Vâng, cậu ấy là người mà con nói tối qua đấy ạ." Masato gật đầu.

"Nhóc là Wally phải không?" Norman hỏi tên lần nữa cho chắc là mình không nhớ lầm.

"Vâng chào chú, cháu là Wally ạ." Wally hơi cúi đầu.

"Chào cháu, chú là Norman, chủ hội quán này. Cháu có chắc muốn làm học trò của ta không?" Norman ban đầu thì hiền dịu, đến khi đặt ra câu hỏi thì giọng nói ông bắt đầu nghiêm lại, không khí hiện trường như rơi xuống.

Wally chỉ cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, áp lực mà ông Norman tạo ra khiến cho cậu muốn lùi bước, trong đầu cậu xuất hiện suy nghĩ 'mình nên dừng thôi; không được đâu; nếu luyện tập mà cứ như này thì c·hết mất...' Nhưng cậu lại nghĩ về gia đình của mình, từ nhỏ cậu đã ốm yếu, thường xuyên đi bệnh viện, gia đình luôn phải lo lắng, ba mẹ thì phải bận đi làm từ sớm đến tối để kiếm tiền lo cho cậu. Cậu không muốn thế này mãi, cậu muốn mình mạnh mẽ hơn, để có thể giúp được ba mẹ.

"Vâng, cháu muốn theo chú luyện tập ạ, làm ơn hãy nhận cháu làm học trò với." Wally cúi đầu kiên định nói ra.

"Ngước mặt lên nhìn chú." Giọng nói nghiêm nghị của ông Norman vang lên lần nữa.

Wally nghe thế không ngần ngại ngước mặt lên nhìn thẳng vào ông Norman.

Cả hai người mắt đối mắt, từ trong đôi mắt đỏ hoe của Wally, ông Norman chỉ còn thấy sự kiên định của cậu bé, chẳng còn chút lùi bước nào.

"Tốt lắm haha, không ngờ mới đến đây đã gặp được hạt giống tốt rồi. Được rồi, lao nước mắt đi, sấp rơi rồi kìa." Norman cười lên ha hả, tiếng tới vỗ nhẹ vai của Wally.

Wally có chút ngơ ngác, khi sự nhiệt huyết của cậu vừa dâng lên thì đã bị tiếng cười của ông Norman đánh tan.

"Này Wally, lao nước mắt đi kìa. Tớ không ngờ là cậu yếu đuối như vậy đấy." Masato trêu ghẹo Wally.

"Tớ không có, chỉ là do cát bay vô mắt thôi." Wally lấy lại tinh thần, nghe lời trêu ghẹo của Masato hơi lúng túng vội giải thích.



"Thôi nào, nãy giờ làm gì có gió mà cát bay vào mắt chứ." Masato thấy Wally lúng túng như vậy thì vui vẻ, tiếp tục trêu chọc.

"Tớ tớ..." Wally nghe thế mặt càng đỏ lên.

"Được rồi, Masato à, không được chọc bạn. Nếu con đã mạnh mẽ rồi, vậy thì đúng dịp này sao con không tập luyện cùng bọn ta luôn nhỉ?" Norman ngăn Masato lại, sau đó nở nụ cười 'hiền lành' nói với cậu ta.

"Thôi ạ, hôm nay con có hẹn đi chơi cùng các bạn rồi, tạm biệt ba." Masato nhìn nụ cười 'hiền lành' của Norman, cậu cảm thấy sống lưng phát lạnh, mồ hôi đổ ra. Masato nhanh chóng lấy lí do, tích tắc rời đi.

"Vậy mai chúng ta luyện tập nhé." Norman nhìn bóng lưng của Masato nói vọng theo. Masato đang cố gắng bước nhanh đi, thì thân thể tự nhiên run lên, cậu giả bộ không nghe thấy gì mà bước ra ngoài, bỏ lại người bạn mới quen ở lại trong đó.

"Wally, chúng ta sẽ bắt tay vào luyện tập ngay bây giờ, cháu đã sẵn sàng chưa?" Norman quay đầu nhìn Wally hỏi.

"Vâng, cháu đã sẵn sàng rồi ạ." Wally gật đầu, đôi mắt đầy quyết tâm.

"Tốt lắm, bây giờ chú sẽ gọi cho gia đình con thông báo một tiếng, rồi chúng ta sẽ bắt đầu học." Norman mỉm cười nói với Wally rồi đi sang gọi cho Waki và Mako.

.....

Bên ngoài phòng thi đấu.

"Không biết Wally có ổn không nhỉ, tớ thấy hơi lo cho cậu ta?" Milcah đứng ngoài chờ đợi, nói chuyện phím với Ace.

"Tớ cũng vậy, không biết với sức khỏe của cậu ấy, bác Norman có đồng ý cho cậu ấy theo học không nữa, hi vọng là được đi." Ace cảm thấy khả năng khá thấp, chỉ đành cầu may cho cậu ta.

Trong lúc hai người đang nói thì Masato bước ra, nhìn cậu khá uể oải.

"Sao vậy Masato, nhìn cậu không được ổn cho lắm?" Ace hỏi.

"Không có gì đâu." Masato trả lời, nhưng nhìn không có vẻ gì là ổn cả.

"Nhìn cậu không tốt lắm đâu, hay chúng ta dời buổi đi chơi vào hôm khác nhé." Milcah hơi lo lắng nói.

"Tớ không sao thật mà, chúng ta đi nhanh thôi nào." Masato tự nhiên sức lực tràn đầy, vội nói rồi bước nhanh đi.

Milcah và Ace nhìn nhau, sau đó hai người đuổi theo Masato.

"Mà này Masato, cậu ra ngoài rồi, vậy Wally sao rồi?" Ace bước đi sau lưng, hỏi Masato.

"À cậu ấy đã được ba tớ nhận làm học trò rồi." Masato nói.

"Thế thì tốt cho cậu ấy rồi." Milcah vui vẻ.



"Cũng không hẳn đâu." Masato có chút ấp úng.

"Sao vậy?" Ace thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi đó của Masato thì hỏi.

"Ba tớ nghiêm khắc lắm, nên các bài tập rất khắc nghiệt, tớ cũng không dám chắc là Wally ổn sau khi tập luyện với ba tớ đâu." Masato như nghĩ về điều gì đó thân thể hơi run, nói ra.

"Không hẳn đến mức đó chứ?" Milcah hỏi lại.

"Hẳn đến mức mà các cậu đang nghĩ đó." Masato nói với giọng nhỏ dần.

"Nhưng yên tâm đi, ba tớ chỉ nghiêm khắc trong huấn luyện thôi, ông ấy cũng rất để tâm đến sức khỏe học trò, nên sẽ không để học trò luyện tập quá sức đâu, ha ha." Masato sau đó giải thích, nhưng nụ cười của cậu không được tự nhiên lắm.

Cả ba rơi vào im lặng.

"Đúng rồi, các cậu nói gì trong đó, mà Wally được nhận vậy? Còn cậu ban nãy nữa, nhìn chả ổn tí nào." Ace lên tiếng nói sang chuyện trong phòng tập luyện.

"Chuyện này à, cũng không có gì." Masato nói.

Rồi Masato bắt đầu kể quá trình cậu nói chuyện với Norman trên bàn cơm tối qua.

.....

Tối hôm trước.

Gia đình Norman quây quần với nhau trên bàn ăn.

"Buổi lễ ra mắt sao rồi anh?" Caroline đang ăn cơm thì hỏi chồng mình là ông Norman, về buổi tiệc.

"Mọi chuyện rất tốt, mọi người đều rất thân thiện, em không cần lo lắng đâu. Mà em cũng nên dành ít thời gian làm quen với mọi người đi, buổi chiều cũng có nhiều phái nữ đến tham gia lắm đấy." Norman trả lời, rồi nói với Caroline.

"Biết làm sao được, buổi chiều em phải dành thời gian chuẩn bị đồ giúp con bé Haruka mà. Nếu không có em ở đó chắc con bé còn chẳng thèm mang đồ theo bên mình luôn ấy." Caroline thở dài nói.

Norman nghe vợ mình than vãn về đứa con gái cưng thì cũng không biết nói gì thêm. Vì ông biết tính cách con gái mình khá thoải mái, không để tâm những chuyện vật vảnh, nên cứ để cho con bé tự chuẩn bị đồ, thế nào cũng thiếu thứ này thứ kia.

"Còn con sao rồi, đã làm quen được bạn mới chưa?" Norman quay sang hỏi con trai, Masato.

"Tất nhiên là được rồi, chúng con còn thân là đằng khác. Mai bọn con còn có hẹn đi chơi nữa đấy." Masato nói với vẻ không để tâm, nhưng có thể phần nào phát giác được chút ít kiêu ngạo từ trong giọng nói của cậu ta.

"Thế thì tốt rồi." Norman nói với giọng nhẹ nhõm, một trong những điều ông lo nhất là việc con trai của mình không thể làm quen với hoàn cảnh mới khi phải xa quê ở tuổi khá nhỏ, ông Norman cảm thấy thật tốt khi chuyện đó không xảy ra.

"Đúng rồi ba ơi, trong những bạn mới của con có một người muốn làm học trò của ba, cậu ấy tên là Wally, có được không ba?" Masato nhớ ra lời hứa với Wally, cậu bèn hỏi Norman.

"Có chuyện này sao? Diễn nhiên là không được rồi." Norman trả lời dứt khoát, không cần suy nghĩ.

"Ể, sao vậy ba?" Masato hụt hẫng ra mặt hỏi Norman.



Bà Caroline ngồi một bên yên lặng không lên tiếng, vì bà biết tính cách của chồng mình. Bà có thể quản việc nhà, nhưng đến những thứ liên quan tới công việc và luyện tập thì Norman rất cứng rắn, nên nếu ông không muốn thì không ai có thể lay chuyển được.

"Thứ nhất, ba chưa gặp bạn của con bao giờ. Thứ hai, bạn con chưa có sự chấp thuận của gia đình để tham gia luyện tập cùng ba. Và điều cuối cùng, ba có quy tắc chọn học trò cho riêng mình, nếu ba muốn ba có thể chỉ dạy tận tình cho bất kì ai và người đó phải có quyết tâm. Nếu không có quyết tâm thì chỉ lãng phí thời gian của đôi bên mà thôi. Con có hiểu không?" Norman nhìn con mình nói với giọng nghiêm túc.

"Nhưng mà, con thấy cậu ấy cũng rất quyết tâm mà." Masato nói với Norman. Tuy nhiên càng nói về sau, cậu lại nhỏ giọng và có vẻ không chắc chắn.

"Đến cả con còn không tin tưởng bạn mình, làm sao ba tin tưởng con đây?" Norman nhìn Masato, giọng nói cũng dịu lại đôi chút.

"Con..." Masato ấp úng, không biết phải nói gì với ông Norman.

"Được rồi, ba sẽ cho con một cơ hội, ngày mai khi bạn con đến, dẫn cậu ta vào phòng thi đấu, ba sẽ đích thân kiểm tra, nếu cậu bé đạt yêu cầu ba sẽ nhận cậu ấy làm học trò. Được chứ?" Norman nhìn con mình, ông có chút xiêu lòng, tuy vậy ông vẫn đặt ra ranh giới cuối cùng của mình.

"Vâng, con cảm ơn ba nhiều." Masato vui vẻ cười nói, không quên cảm ơn ông Norman.

Bà Caroline ngồi một bên cũng có đôi chút ngạc nhiên, khi mà người chồng của mình lại tự mình lùi bước trong vấn đề này, bà nhìn chằm chằm vào Norman, như muốn nhìn thấu xem ông đang nghĩ gì.

"Khụ khụ, được rồi, mau ăn cơm đi, ăn xong còn đi ngủ sớm mai còn có sức làm việc nữa." Norman phát giác được ánh mắt của Caroline, ông có chút ngại ngùng vội chuyển chủ đề.

Nhưng đối với một người đã quá quen với tính cách của ông sau bao nhiêu năm ở chung, thì Caroline nhanh chóng nhìn ra sự lúng túng của chồng mình, cô cũng không nói gì thêm, tiếp tục ăn cơm nhưng trên môi cô lại nở nụ cười mỉm.

Norman cũng nhìn thấy nụ cười của Caroline, nhưng ngoài mặt vẫn không có phản ứng gì. Còn Masato thì cứ vui vẻ tiếp tục ăn cơm sau lời nói của ba.

Sau bữa cơm, Masato trở về phòng mình. Norman và Caroline cũng vậy.

Vừa vào phòng.

"Em không nghĩ là có ngày anh cũng sẽ chủ động lùi bước trên vấn đề công việc như thế này đấy." Caroline tiến tới ôm lấy cánh tay Norman, cười trêu chọc.

"Có gì đâu mà không được, anh cũng đâu có bảo sẽ nhận cậu ta đâu cơ chứ." Norman hơi ngước mặt lên để Caroline không thấy khuân mặt dần chuyển đỏ của mình, ra vẻ không quan tâm nói ra.

"Thôi đi, xem anh ngại ngùng kìa." Caroline biết chồng mình đang ra vẻ, vui vẻ tiếp tục trêu chọc.

"Thật lòng thì em muốn cảm ơn anh rất nhiều, khi mà anh có thể..."Caroline sau khi chọc ghẹo chồng mình, thì giọng nói dịu dàng nói.

"Em không cần nói đâu, dù gì thằng bé cũng là con của anh mà. Một phần cũng do công việc của anh nên chúng ta mới chuyển đến đây, nên có thể giúp thằng bé hòa nhập được với môi trường mới thì anh sẽ làm thôi. Với lại, nếu thằng bé Wally kia mà không tốt, thì anh cũng có thể sớm ngăn cản con mình tiếp tục chơi chung nó nữa." Norman biết được Caroline đang muốn nói gì, ông ôm lấy eo của Caroline rồi giải thích cũng như giải bày tâm sự với vợ.

"Anh yêu à." Caroline ngồi yên nghe Norman nói, sau đó hạnh phúc gọi một tiếng rồi ngã đầu lên vai của Norman.

Đêm hôm đó cả hai đã có những giây phút hạnh phúc bên nhau.

.....

Sau khi Masato kể lại chuyện cậu đã nói với ông Norman tối qua, và kể về bài kiểm tra của ông Norman cũng như kết quả của nó.

Ace và Milcah yên lặng nghe Masato nói, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Wally.