Lúc về khách trạm, Nguyệt Ca thấy Oanh Thời ngồi thu lu cuộn mình ở trước cửa phòng. Hắn thoáng sững sờ, sao mà quen thuộc đến thế. Quả thực, dù có trải qua bao nhiêu kiếp, Oanh Thời vẫn là thế, vẫn là nàng.
"Sao thế?"-Hẳn hỏi nàng.
Oanh Thời ngẩng đầu lên.
"Huynh đi đâu vậy?"
Dường như sự ra đi của mười hai sinh mạng dược phủ đã ảnh hưởng phần nào đến nàng, ảnh hưởng tới nhận thức về sự cô độc, nàng bất giác sợ hẳn cũng sẽ bỏ lại nàng.
Hắn sao dám khai ra chuyện mình vừa giải quyết. Nguyệt Ca khẽ đánh trống lảng.
"Sắp sáng rồi, nàng muốn ăn gì đó không?"
Oanh Thời lắc đầu nguầy nguậy.
"Đi thôi. Điểm đến tiếp theo mà huynh nói ấy."
Nguyệt Ca nghe vậy thì hài lòng gật đầu. Mới mười tuổi, bắt nàng hướng đạo là ủy khuất cho nàng. Đáng lẽ tuổi này nàng nên được thỏa mình vui chơi, được quyền sai, được quyền sửa mới phải. Nhưng hắn cũng không thể làm gì, ngoại trừ việc âm thầm đồng cảm với nàng, thấu hiểu nàng, lặng lẽ lắng nghe những cảm xúc của nàng.
Trên đường đi, hắn mua cho nàng cái bánh bao ăn, lại mua thêm mấy cái bánh ngọt. Hắn cứ như sợ nàng đói.
"Huynh nuôi heo hả?" - Oanh Thời thắc mắc.
"Đường xá xa xôi."-Hắn đáp.
"..Nhưng ta có đi đâu, huynh đòi cõng ta mà."
"Nàng không thích hả?"
"...Ta đâu có nói thế, ta sợ huynh chê bẩn thôi."
Nghe thế thì Nguyệt Ca bật cười dịu dàng, nàng vẫn thế, vẫn là một đứa trẻ hiểu chuyện ngày nào. Sao mà trong lúc này, hắn lại nhớ đến nàng của khi trước, ngồi bó gối lặng im ở doanh trại đợi hắn như thể sợ sẽ làm phiền đến hắn, sợ khiến hắn ghét nàng. Rồi cả mấy khi nàng ngồi đợi hắn đọc sách, duyệt tấu chương đến ngủ thiếp cả đi, rồi lại lẩm bẩm tên hắn trong mơ và cười ngây ngốc. Nhớ lại cái lúc mà ngày nào cũng cõng nàng chu du khắp đế đô nước Tể.
Hoài niệm quá, kí ức nào hắn cũng trân quý cả.
Nguyệt Ca thực không nỡ giao nàng cho một tu tiên giả khác dạy dỗ chút nào. Nhưng đó là nhân duyên nàng phải gặp gỡ và trải qua kiếp này, hẳn chỉ hộ tổng nàng sớm hơn một đoạn, sẽ không can dự sâu vào cuộc đời nàng.
Hắn bỗng thấy man mác buồn. Trong kiếp này của Oanh Thời, phải chăng Nguyệt sẽ chỉ là một hình bóng thoáng qua thôi sao? Hắn hơi nhói lòng, lỡ đâu nàng sẽ rung động với người khác... Nhưng rồi thấy nàng vẫn đang yên ắng thở đều từng nhịp trên bờ vai mình, hắn không nghĩ gì nhiều nữa.
Hắn tuyệt đối tin tưởng nàng.
Oanh Thời khẽ khàng cụng trán vào bờ vai của Nguyệt. Không hiểu sao, nàng yên tâm đến lạ, dù có đang trong tình cảnh thể nào. Bờ vai này cứ như mê hoặc nàng vậy, khiến nàng không muốn nghĩ ngợi điều gì, nhắm mắt lại chỉ thấy một đồng nội xanh rờn, rì rào trong tiếng gió, bình yên vô tận. Thật may mắn khi nàng được gặp hắn.
Hắn đưa nàng đến đỉnh núi nơi gọi là Tịnh Vân Sơn xong thì rời đi, Oanh Thời nhìn hắn khuất dần trong làn sương trắng muốt, biết mình không thể cản hắn, nàng với gọi.
"Làm sao để chúng ta có thể tái ngộ?"
Hắn nói vọng lại rồi khuất lấp dần:
"Thành tiên rồi, ta sẽ chủ động tới tìm nàng."
Vậy là đứa trẻ mười tuổi năm ấy tưởng chừng như đã đánh mất tất cả đã có thể gượng đứng dậy lần nữa vì một lời hứa hẹn sẽ được gặp lại gia nhân dược phủ, vì một lời hứa hẹn sẽ được tái ngộ với ân nhân.
Oanh Thời không biết tu tiên là gì, nó như thế nào, nhưng nàng không quan tâm điều ấy, miễn sao nàng có thể tương ngộ với mọi người, nói những điều chưa kịp nói, đền ơn đáp nghĩa. Nàng cũng không nuôi mộng báo thù nữa song nếu có thể, nàng vẫn muốn tìm hiểu nguyên do dược phủ rơi vào thảm cảnh hôm nay.
Nàng được Uyển Nhi dạy dỗ nhiều điều hay lẽ phải, trong đó có cả lấy nghĩa báo ân, lấy đức báo oán, không được tùy tiện đem sự sống chết của kẻ khác đặt trên suy nghĩ của cá nhân mình, không được phán đoán bừa bãi lung tung, có dã tâm ắt có hành động.
Không được cướp đi sinh mạng của ai kể cho là kẻ xấu hay người tốt. Bởi kẻ ấy có thể là "người xấu" trong mắt nàng nhưng chưa chắc đã là "người xấu" trong mắt mọi người, người tốt với nàng không đồng nghĩa sẽ tốt với tất cả. Trừng trị ác nhân không phải việc của nàng cũng không dành cho nàng.
Uyển Nhi cũng khuyên răn Oanh Thời, nếu một ngày nào đó bà không còn trên thế gian ấy là duyên nợ đã hết, nói nàng phải đi tiếp, không được ngoảnh đầu, thế hệ đi sau nối tiếp người đi trước ấy là lẽ thường thế gian, không được vướng vào oan nợ không phải của mình, chuốc họa vào thân.
Mười tuổi, nhưng nàng đã phải ngộ ra quá nhiều điều.
Oanh Thời biết người vừa cưu mang nàng không phải người thường, làm gì có ai cõng người leo núi mà chẳng toát lấy hột mổ hôi nào như y, đến mệt cũng không. Bởi vậy nàng tin con đường trước mắt người nọ chỉ lối là đúng đắn.
"Không biết... huynh ấy tên là gì nhỉ?" - Nàng lầm bẩm.
Có lẽ người ấy chính là sứ giả đến để cứu nhân độ thế, trị kẻ ác nhân như mẹ nuôi nàng nói. Oanh Thời cũng quay lưng, đi về phía Tịnh Vân Sơn mở ra một chặng đường dài phía trước.