Tối đó, yên tâm nhìn Oanh Thời thiếp đi, Bách Lý Nguyệt Ca thoắt quay lại dược phủ.
Mí mắt hắn khẽ động, cả người sáng lên ánh hào quang màu tím sẫm. Đôi mắt hắn sáng quắc trong màn đêm, tà áo bào chuyển sang màu đỏ đen sậm. Ấn ký ngọc huyết hình giọt lệ trên trán hắn hiện ra. Đây là dáng vẻ bình thường của hắn khi làm Minh Đế, làm kẻ đứng đầu thập điện Diêm Vương. 2
Những con bướm ma từ đâu bay tới xung quanh hắn, chúng vỗ cánh dập dờn trông ảo diệu, bụi tiên trên người chúng tạo thành những vệt sáng ẩn hiện thi thoảng trông như bóng ma trơi li ti.
Chúng đậu vào những vệt máu khô trên thành vách rồi nhanh nhẹn bay đi. Với Bách Lý Nguyệt Ca, chẳng khó khăn gì để truy lùng tung tích kẻ ác nhân ác đức đã đẩy nữ nhân của hắn đến bước cùng đường như hôm nay.
Bướm ma dẫn hắn đến một biệt phủ rộng lớn khang trang ẩn hiện trong làn sương mờ.
Giả Văn các.
Mặt hắn sa sầm khi nhìn thấy ma chướng dập dờn xung quanh những lợp mái ngói. Nhà của phầm nhân sao lại có ma khí? Mà cái thứ ma khí đặc trưng này hắn không thể lạc đi đâu được.
Ma Tôn.
Bách Lý Nguyệt Ca cười trào phúng. Hôm nay, hắn dù cho có bị trời phạt, chịu bốn mươi chín đại đạo thiên lôi vì là thần, nhưng lại can dự vào thiên mệnh thì hắn cũng chẳng thấy có điều gì nuối tiếc. Một là vì chúng đã khiến
Oanh Thời phải rơi nước mắt, bị đẩy vào cảnh gia đình tuyệt diệt. Hai là, đám phàm nhân ngu ngốc này nuôi mộng phục sinh Ma Tôn.
Bách Lý Nguyệt Ca thân từng là Chiến Thần, hắn càng không thể nhắm mắt làm ngơ để mầm mống của hậu hoạn được nuôi dưỡng ở nhân gian. Đợi đến lúc Thiên giới phát hiện ra đã là quá muộn rồi. Ma Tôn đã nhúng tay vào mệnh cách của đám phàm nhân này trước hắn, có để chúng rơi đầu trên tham vọng ngu muội cũng chẳng phải chuyện gì trái với luần thường.
Hắn là vị thần của chiến tranh, chả việc gì phải toan tính nhân nghĩa với đám loạn thần tặc tử cả. Thả hổ về rừng không phải từ bi, rồi sẽ có người vì nó mà gặp đại nạn. Và diệt trừ hậu hoạn thì chính là việc của hắn.
Nguyệt Ca đứng trong từ đường của Giả Văn Các, hắn nhìn bức tranh mà ruột gan cộn cạo. Hắn vung tay, bức họa Ma Tôn bỗng bị một thế lực vô hình vò nát, phực cháy đốt thành tro. Trong màn đêm đen tăm tối trồng hắn thực sự như một thần chết, đấng tối cao của địa ngục với con mắt sắc lạnh như lưỡi đao, hắn gắn giọng giận dữ:
"Hoang đường!"
Hắn cùng Phụng Chiêu đã khốn đốn cỡ nào mới có thể phong ấn Ma Tôn xuống dưới Ma Vực, vậy mà giờ đây lại có kẻ đi nuôi mộng hồi sinh kẻ trời tru đất diệt như hắn ta.
Xem chừng, về Thiên giới hắn phải cho người điều tra một phen, không phải tự dưng đám người Giả Văn các lại biết đến sự hiện diện của Ma Tôn. Bức họa này có độ chính xác cao, không thể nào lại có sự trùng hợp kì lạ đến vậy.
Lửa xanh của địa ngục từ bức tranh nhanh chóng lan ra thiêu đốt cả điện thờ. Nguyệt Ca rảo bước thong dong cao ngạo tới chính điện. Hắn giơ bàn tay ra phía trước, nắm lại, và rồi mái đình nổ tung trong cái chớp mắt.
Phán quan ngửi được mùi của tử khí thì chạy tới nhân gian:
"Minh Đế thần tôn!"- Phán quan ngăn hắn lại.
Đôi mắt Nguyệt Ca lúc này chỉ thấy ngập tràn nộ khí. Phán quan thấy thể cũng bàng hoàng hoảng hốt.
"Ngài... suy cho cùng thì ngài cũng là một trong mười vị Diêm Vương, làm sao có thể xen vào chuyện sinh tử của phằm nhân?"
Bách Lý Nguyệt Ca nhướng mày:
"Diêm Vương? Bổn tôn lấy tư cách là Thần của lục giới thế thiên hành đạo có sao?"
Phán quan á khẩu, mổ hôi hắn vã ròng ròng. Lúc này đám người của Giả Văn các đã vây kín cả hai. Phán quan lúc này mới muộn màng nhận ra.
"Ma...Ma khí..."
Mắt Nguyệt Ca sáng lên như dạ minh châu đẩy chết chóc:
"Biết rồi thì mau tránh ra! Chớ có cản đường ta."
Phán quan vò đầu bứt tai rồi biến mất:
"Xin ngài đừng liên lụy người vô tội."
"Phí lời!"
Trong mắt đám người Giả Văn các, phán quan không hiện hữu, Bách Lý Nguyệt Ca trông như đang tự diễn một mình. Chúng tưởng rằng hắn là kẻ điên đến đây phóng hỏa, là loại dễ đối phó vì thế mà nhất tề xông lên. Chỉ một cái dậm chân của Nguyệt Ca, cả đám người đã ngã ngào xuống nền đất, thất khiếu chảy máu ròng rồng.
Nguyệt Ca chầm chậm bước đến kẻ trông cao trang đường hoàng phía trước. Dễ dàng đánh bật mấy đòn ma khí của hắn ta, túm lấy cổ áo kẻ nọ, lôi xềnh xệch về phía từ đường.
Nguyệt Ca ép cho hắn ta nhìn vào mấy bức tượng gỗ chạm khắc Ma Tôn, hắn ta rên rỉ vấy vũng kêu đau nhưng có cố gắng thế nào thì bàn tay Nguyệt Ca cũng không lay chuyển. Nguyệt Ca nâng cổ áo hắn lên bằng một tay, bướm đêm khẽ đậu trên gân xanh đang nổi rầm rì của bàn tay ấy.
Đôi mắt tưởng chừng như có thể giết người đang khiến kẻ đứng đầu Giả Văn các kinh sợ đến thất hồn bạt vía.
"Từ bao giờ?" -Nguyệt Ca hỏi một câu không đầu không đuôi.
Kẻ nọ vẫy vùng trong tuyệt vọng. Nguyệt Ca lạnh lùng thả hắn xuống nền đất đang phừng phực lửa cháy hỏa thiêu của địa ngục.
Hỏi hắn thì có ích gì, biết rồi thì làm được gì, nhân lúc sự này chưa thịnh ở nhân gian, chi bằng diệt cỏ tận gốc rồi hẳn sẽ đi giải quyết mọi chuyện gọn ghẽ dưới âm phủ và Thiên giới sau.
Chỉ tiếc thương cho dược phủ trở thành những oan hồn bị tế mạng cho lũ ác ôn muốn phục sinh Ma Tôn.
Nguyệt Ca lúc đọc bản mệnh của Oanh Thời chỉ biết đám thích khách nọ vì có hiềm khích với Tịnh Vân sơn- nơi mà sau này sẽ là điểm đến tiếp theo của nàng, mà ra tay hạ sát dã man hậu phương vững chắc tiếp tế thược dược là dược phủ của Uyển Nhi, chứ cũng không ngờ rằng thực tế chúng còn có ý định phục sinh nghiệp chướng, cũng không ngờ lại hành động theo tổ chức, bài bản cỡ này.
Nay một công đôi việc, hắn vừa muốn xả giận cho nàng, tránh nàng rơi vào con đường nợ nghiệp mà oan oan tương báo, đời đời không dứt, lại vừa có thể ngăn chặn hiểm họa tiếp theo đến với lục giới.
"Sinh nghề tử nghiệp, là ngươi chọn con đường này. Bồn tôn hi vọng ngươi sẽ thấy mãn nguyện với bản án tử.
Chuyện chưa chấm dứt đâu, xuống kia bồn tôn từ từ tính sổ với ngươi."
Trong tiếng hét thảm thiết đau đớn, trong tiếng lửa ngục đốt cháy tí tách, Nguyệt Ca biến cả một từ đường rộng lớn thành ngọn đuốc khổng lồ cháy rực rỡ trong màn đêm đen, trong cái mùi ngai ngái của ma khí cùng tử thi quện hòa với nhau, hắn ngạo nghễ đưa Giả Văn các trở thành địa ngục sống của trần gian.
Áo bào của Nguyệt Ca dài chạm xuống nền đất, phất phới đung đưa theo nhịp đi của hắn, phát ra những bụi tiên màu tím sậm trải dài trên dải đường, từng bước chân hắn đi cứ như vẽ ra một cung đường dẫn những tội nhân xuống tận cùng của âm tào địa phủ. Hắn thong dong bước ra từ ngọn lửa tử thần, triệu hồi thần kiếm, tấu một bản nhạc bi thiết cho Giả Văn các ngày hồm ấy.
Một bản ca thảm thương không kém cạnh dược phủ.