Là một con nhóc mồ côi từng bị chà đạp thân xác nơi ô nhục, bần cùng nhất, Uyển Nhi chưa từng nghĩ sẽ có một nam nhân tới yêu thương và chăm sóc nàng. Nàng đã nghĩ thân thể không còn trong sạch này sẽ bị cuộc đời thêm chà đạp, ruỗng rẫy, chưa từng nghĩ lại có ngày sẽ có người ngu ngốc đi van xin bề trên, gạt ra sau cái tôi vốn có của một đấng trượng phu, xin xỏ đổi lấy một mạng cho nàng.
Hắn chấp nhận mất hết tất cả, hắn chấp nhận công sức bản thân cố gắng phấn đấu vươn lên sẽ bị vùi dập trong khoảnh khắc van nài chủ nhân của mình cứu kẻ đẩy phu nhân của y vào cửa tử. Hắn chấp nhận điều tiếng rằng hắn là kẻ nhu nhược bị tình yêu làm mờ đi con mắt cũng nhất quyết không từ bỏ cơ hội nào cứu sống nàng.
Nàng bị nhốt ở ngục chẳng có ai đến thăm, song hắn vẫn đều đặn tới, bón cơm, bón cháo cho nàng ăn.
Uyền Nhi của ngày ấy làm gì có thần trí đâu để suy nghĩ tới tình cảm nam nữ, trong con mắt u uất vương đầy ăn năn day dứt, tuyệt vọng thống khổ ấy, nàng chỉ thấy kẻ trước mắt mình thật nực cười và ngu ngốc. Hắn đang làm cái gì vậy? Cố gắng cứu vớt một kẻ tử tù, một kẻ sẵn sàng cướp lấy sinh mạng của người khác chỉ vì vài nhận định chẳng đâu ra đâu.
Nàng thấy thương hại hắn, lại đi săn sóc cho một kẻ bội bạc như nàng.
Nàng sống như người điên kẻ dại trong sáu tháng tù giam. Tới khi Thái tử phi Oanh Thời băng thệ, thì được thả tự do ra ngoài theo di chúc nàng ta để lại.
Uyền Nhi tính tới thời điểm bấy giờ sống nhưng không thể xem như thực sự sống. Song đến khi được đón ánh nắng mặt trời, nàng đã khóc. Ánh sáng của buổi sớm hôm mỏng và nhẹ lấp lánh như ánh kim nhưng đã thành công xé toạc vỏ bọc kìm hãm nhựa sống, cảm xúc con người mãnh liệt của nàng. Sự ân hận tận sầu trong cõi lòng khiến nàng gào thảm thiết thê lương, cùng tận.
Không ai ngó ngàng tới, chỉ có Khương Dực.
Hắn khẽ khàng bước tới, ôm lấy nàng, vỗ về nàng như một đứa trẻ.
"Tại sao chứ? Tại sao lại trao chân tình cho một kẻ như ta? Huynh đúng là điên rồ."- Nàng đấm thùm thụp vào ngực hẳn, nhưng không đau.
Khương Dực vẫn cười dịu dàng. Đáy mắt hắn dấy lên nỗi buồn thăm thằm khôn nguôi. Còn đầu một Khương Dực lạc quan, ngô nghê thường ngày. Vướng vào tình yêu, là hắn can tâm tình nguyện. Hắn tình nguyện chở che cho nàng.
Uyển Nhi có thực sự xấu không? Nàng không hoàn toàn xấu. Không ai có thể định nghĩa tốt hay xấu, không ai có thể khẳng định rằng người đối tốt với họ hôm nay cũng sẽ đối tốt với mọi người vào ngày mai, không ai có thể chắc nịch người rắp tâm với mình cũng sẽ rắp tâm với người khác. Uyển Nhi cũng đã từng cưu mang rất nhiều người trên chiến trận, điền hình như Dực và Nguyệt. Nhưng nàng cũng đã lầm lỡ... Và giờ khắc này chút lương tri trong con người nàng đang giẳng xé tâm can nàng.
Ai cũng có bóng tối trong mình, chỉ là nó bộc lộ hay chưa, nhiều hay ít.
Song Uyển Nhi có sai, có tội phải chuộc.
Biết là hoàn cảnh đưa đẩy nàng đến với con đường oán nghiệp, nhưng cái khổ của nàng là do tự nàng chuốc lấy, là nàng chọn con đường nghiệp báo, là nàng từ bỏ đi cơ hội tương lai có thể trở thành danh y nức tiếng kinh đô.
Tương lai đã bị phá nát bởi tâm ma vương vấn quá khứ buồn đau của nàng.
Uyển Nhi không xấu bởi ít ra nàng đã tỉnh ngộ. Nàng tình nguyện làm việc không công, bốc thuốc hành y cứu người, cứu trẻ mồ côi, dưỡng dục đào tạo ra nhiều lương y từ mẫu sau này, và rồi những con người ấy sẽ còn tiếp tục nối nghề cứu người, tiếp tục truyền nối nghề y cho mãi về sau.
Trong hàng bao năm hành y cứu người nàng không nhận tiền thuốc thang, chỉ nhận lấy ân lấy nghĩa. Nhận lấy sự cứu vớt cho tâm can luôn dắn vặt day dứt bởi một tay nhuốm máu của nàng.
Ông trời có đức hiếu sinh, không bao giờ tuyệt diệt đường sống hay con đường hối cải của bất kì ai. Nàng may mắn hơn nhiều người. Bởi đã có kẻ tình nguyện cứu nàng ra khỏi đầm lầy, cứu nàng khỏi vũng bùn của tuyệt vọng, sẵn sàng chấp nhận nàng ngay cả khi nàng đang trong giai đoạn xấu xí nhất. Sẵn sàng đồng cảm thấu hiệu mọi sự vô lý, ngang ngược của nàng. Có kẻ đã tình nguyện đổi lấy mệnh thọ để xoa dịu bớt đau thương khốn đốn của nàng.
Nàng cùng Khương Dực chu du nhiều nơi, cứu nhiều người, tìm cách trả lại nợ đời nàng gây ra. Song tiếc thay, chuyển hành trình ấy không kéo dài lâu.
Nàng là dược sĩ ẩn dật nổi tiếng để đô nhưng đến cuối cùng, sự uyên thâm dược lí của nàng lại không thể giúp nàng cứu người nàng yêu. Là quả báo của nàng. Giờ khắc này nàng đang đón chịu những cảm xúc đớn đau xé nát tâm can mà trước kia Nguyệt Thành từng gánh.
Sự tinh thông dược lí như một con dao hai lưỡi khi nàng thừa hiểu bệnh của hắn không cứu được. Có một khối u trong dạ dày đang ăn mòn sinh mệnh hắn một cách nhanh chóng không thể nào cứu rỗi.
Đến ngày hắn gần đất xa trời, Uyển Nhi đã bầu bạn bên hắn, nàng nói mà run run, nước mắt từng giọt tí tách rơi, lăn dài trên gương mặt khắc khổ:
"Kiếp này, thiếp không thể báo đáp ân tình của chàng. Nếu có kiếp sau, nguyện xin được kết tóc, hẹn ước lương duyên cùng người."
Khương Dực khi này đã bị căn bệnh nan y hành hạ đến tiêu điều xơ xác, tóc đã rụng trụi hói, gò má nhô cao xám đen lại không còn vẻ phong lưu, phóng khoáng một thời. Hắn đưa đôi tay gầy gò xương xẩu lên vuốt má nàng.
Đôi mắt ấy chứa chan âu yếm. Hắn mệt tới mức chỉ có thể mấp máy môi ấp úng không thành lời, thở phì phò khó nhọc.
Dưới ánh trăng bàng bạc, nàng góa phụ ôm khảm phu quân tiều tụy vào lòng, khóc nấc không thành tiếng.
Hắn được trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay nàng, thật tốt biết bao!
Có lẽ tình yêu là vậy. Là cảm giác hạnh phúc khi yêu và được yêu, là cảm giác mãn nguyện khi được đồng hành và chở che cho người trong lòng, là cảm giác viên mãn tột độ khi có thể cùng người ấy hẹn ước về chuyện sau này.
Chỉ tiếc đời này của hắn quá ngắn. Khương Dực mong nàng đừng tự trách, đừng nghĩ rằng hắn bị liên lụy vì nàng.
Có thể che chở cho nàng, đời này hắn đã chẳng còn gì nuối tiếc. Một đời tung hoành ngang dọc, nay gác giáo về với bên nàng, hắn đã cảm thấy vô cùng viên mãn đủ đầy rồi.
Gặp được nàng là hạnh phúc đời hắn. Ngay từ khoảnh khắc nàng cõng hắn từ chiến trường về, băng bó cho hắn, hắn đã yêu nàng rồi. Sáu năm thầm yêu, hai năm hết mực tìm đủ cách tỏ bày, chục năm đồng hành, nửa đời hắn đều có sự góp mặt của nàng.
Đời này hắn chỉ có thể bén duyên cùng nàng đến đó, ước rắng nếu có kiếp sau, xin nguyện vì người một lần nữa yêu thương bao dung, che chở.
***
Không biết đã bao lâu lang thang bên bến âm ti địa ngục. Dưới hoàng tuyền trên thảm bỉ ngạn đỏ au màu máu, chàng trượng phu vọng ngước về phía quỷ sai bên kia.
"Dực!"
Tiếng gọi vọng lại từ đằng sau chàng. Chàng thiếu niền trẻ trung, phong độ bỗng chốc ngây dại như một đứa trẻ nhìn cô thiếu nữ yêu kiều đang đứng ngay kề bên hắn. Giọt lệ hắn khẽ rơi. Nàng đến rồi.
Nàng thiếu nữ khoác áo lông chồn với mái tóc dài thơm mùi bồ kết khẽ khàng tiến tới chủ động nắm lấy tay người yêu, vai kề vai, cả hai cùng nắm tay nhau bước đến lúc đạo luân hồi.
Kiếp sau, xin được làm hiển thê cùng người sánh bước.
Xin nguyện được trọn đời trọn kiếp ở bên chở che, bao dung, yêu thương nàng.