Chương 16: Thời tiết thật là tốt để giết người
Đám tử thủ b·iểu t·ình rối rắm, trong lòng không ngừng thầm mắng Điền Cảnh Vân.
Nếu Hàn Dương đã là võ giả Đoán Cốt Cảnh, vậy đám Tôi Thể cảnh bọn họ tiến lên có khác gì chịu c·hết?
Nhưng nếu thiếu chủ đã lên tiếng, không đi lên, đó chính là công nhiên kháng mệnh.
Ngay khi mấy tên tranh tử thủ đang do dự, ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, bỗng nhiên, có một tiếng gầm lên, nổ vang như sấm sét ở mọi người bên tai, chấn động đến mức lỗ tai võ giả xung quanh, vù vù một mảnh.
“Dám đả thương thiếu chủ thương hội Hoành Sơn ta, quỳ xuống nhận lấy c·ái c·hết cho ta.”
Ngay sau đó, một đạo đao mang vạch phá bầu trời, chém về phía Hàn Dương.
“Đoạn Không Đao Lý hiên!”
“Một trong ba cao thủ Đoán Cốt mạnh nhất thương hội Hoành Sơn?”
“Thực lực của hắn ta sớm đã đạt tới Đoán Cốt tam trọng, lần này Hàn Dương hẳn phải c·hết không thể nghi ngờ!”
“Hừ... Trách được ai? Tiểu tử này tự cao tiến vào Đoán Cốt, không để người khác vào mắt, dám tới thương hội Hoành Sơn gây chuyện?”
Có người nhận ra thân phận người tới, phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Đôi mắt Hàn Dương híp lại, trong lòng dâng lên sát ý.
Chính là gia hỏa này, được Điền Cảnh Vân sai sử ra tay đả thương hắn. Nếu không phải người này lơ là bất cẩn thì kết quả ngày đó vô cùng khó nói.
Hiện giờ, phải báo thù này!
“Dừng tay!”
Ngay khi hai người sắp giao thủ, bên cạnh lại có hai thân ảnh bay nhanh đến.
Một người bảo hộ ở trước người Hàn Dương, một người vung đao, đỡ được một kích cương mãnh của Đoạn Không Đao Lý Hiên.
“Gia chủ, ngài không sao chứ?”
“Gia chủ yên tâm, có chúng ta ở đây, ai cũng không tổn thương được ngài!”
Là hai lão nhân ra vẻ trung thành và tận tâm, không cho những người khác cơ hội tới gần Hàn Dương.
“Trưởng lão Trần gia... Trần Phong, Trần Thác? Hai lão đông tây các ngươi, muốn che chở phế vật này?”
Thấy rõ tướng mạo người tới, trong lòng Điền Cảnh Vân tức khắc giận sôi.
hai người này chính là tứ trưởng lão cùng ngũ trưởng lão Trần gia.
Không thể tin được là bọn họ lại che chở tên ở rể Hàn Dương như thế, thậm chí không tiếc trở mặt với thương hội Hoành Sơn?
“Làm càn.”
Tứ trưởng lão Trần Phong phẫn nộ quát: “Phế vật cũng là ngươi gọi sao? Nếu như ngươi còn dám bất kính đối với gia chủ Trần gia ta thì Trần gia ta tất cùng ngươi không c·hết không ngừng!”
Mọi người lần nữa kinh ngạc phát ngốc.
Hàn Dương?
Gia chủ Trần gia?
Điền Cảnh Vân lúc này mới xác định lúc trước mình không nghe lầm, hai trưởng lão Trần gia này gọi Hàn Dương là gia chủ sao?
Thần sắc hắn ta bất định nhìn về phía Hàn Dương.
Lại thấy Hàn Dương nhíu mày, trong mắt đều là thần sắc trơ trẽn, quát lớn nói “Tránh ra. Bản gia đã nhất đao lưỡng đoạn với Trần gia. Chuyện của bản gia không liên quan gì đến Trần gia!”
Hai vị trưởng lão này hàng năm trấn thủ ở quặng mỏ Trần gia, Hàn Dương cũng chỉ gặp qua một hai lần.
Không ngờ, cũng từ quặng mỏ quay trở về.
Tứ trưởng lão Trần Phong diện sắc ngưng trọng nói: “Nội bộ phân tranh, chúng ta về sau bàn lại, gia chủ ngài yên tâm, lão phu tuyệt đối không để bọn họ xúc phạm tới ngài.”
Khóe miệng Hàn Dương giật giật.
Ngày trước, lão nhân này đều chững chạc đàng hoàng, vậy mà bây giờ lại biết diễn kịch như vậy?
Hắn không tin, hai người họ không biết đại trưởng lão Trần Kỳ là bị mình xử lý.
Lúc này, diễn trò trung thành hộ chủ, không chê đã quá muộn sao?
“Tứ trưởng lão Trần gia, hắn dường như đã phế đi tay của bản thiếu gia, Trần gia các ngươi cần phải cho ta và thương hội Hoành Sơn một lời giải thích.”
Ngữ khí Điền Cảnh Vân rõ ràng chậm lại rất nhiều.
Lấy thực lực thương hội Hoành Sơn còn chưa đủ để chống lại Trần gia.
Chẳng sợ không có Trần Dục gia chủ Trần gia, Trần gia cũng vẫn là gia tộc đứng đầu trong bảy gia tộc lớn ở Lạc thành.
“Giải thích sao? Thương hội Hoành Sơn ngươi mà cũng xứng đòi Trần gia ta giải thích ư?”
Lời này của tứ trưởng lão Trần Phong nói cực kỳ ngạo khí.
Bởi vì ông ta biết rõ, vị ở rể Hàn Dương đứng ở bên người mình ngày xưa đây chính là thiên kiêu cường hãn có thể xử lý Đoán Cốt ngũ trọng.
Thương hội Hoành Sơn chỉ là gà vườn chó xóm thôi.
Chính ông ta cũng chỉ đang mượn oai của Hàn Dương mà thôi.
Sắc mặt Điền Cảnh Vân đã trở nên cực kỳ khó coi.
“Thiếu chủ! Làm sao bây giờ? Nếu không... Nhịn một chút?”
Đoạn Không Đao Lý Hiên cũng không có tự tin, ở một bên thấp giọng hỏi.
Ngay lúc Điền Cảnh Vân tâm không cam tình không nguyện, chuẩn bị lùi bước là lúc một giọng nói mỉa mai đột nhiên vang lên.
“Trần gia, thật đúng là có thể cố làm ra vẻ, không có Trần Dục, ai cho các ngươi dũng khí đó?”
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, lại thấy một đội thanh y, từ nơi xa đi về gần phía này, trên vạt áo những người này đều thêu một chữ triện hoa mai: Lâm.
“Lâm thúc thúc!”
Điền Cảnh Vân thay đổi dáng vẻ kiêu căng đối mặt với Hàn Dương lúc nãy, ôm thương cánh tay, dẫn đầu chắp tay hành lễ.
Người đến là một trong bốn võ giả Đoán Cốt ngũ trọng của Lâm gia, người ta gọi là Lâm Đoan Hổ xuống núi.
Người này phi hổ quyền pháp, đã từng được Trần Dục người đứng đầu Lạc thành ngày xưa khen ngợi, có thể thấy được cực kỳ bất phàm.
Lâm Đoan gật đầu, ngay sau đó b·iểu t·ình lạnh nhạt nhìn về phía Hàn Dương: “Ngươi dám phế bỏ dòng chính Lâm gia ta, là ai cho ngươi lá gan đó?”
Những người khác không nói, tứ trưởng lão Trần Phong cùng ngũ trưởng lão Trần Thác, tức khắc cảm thấy da đầu tê dại một trận, gia hỏa Hàn Dương này cũng quá có thể gây hoạ nhỉ?
Lâm gia cũng không phải là Trần gia, trừ bỏ Trần Dục ra những người khác cái gì cũng sai.
Chỉ tính cường giả Đoán Cốt ngũ trọng, Lâm gia đã có hơn bốn người.
Đại trưởng lão Lâm gia là Lâm Khai Sơn còn là cao thủ Đoán Cốt thất trọng.
Đoán Cốt Cảnh, mỗi lần tăng lên nhất trọng đều có biến hóa không nhỏ. Lấy tình huống Trần gia lúc này, căn bản không ngăn được Lâm gia.
“Lâm huynh, nơi này có phải có gì hiểu lầm hay...”
“Câm miệng!”
Trần Phong mới vừa một lên tiếng, đã bị Lâm Đoan không khách khí đánh gãy: “Ngươi tính thứ gì? Cũng xứng nói chuyện với bản trưởng lão?”
Trần Phong há to miệng, không dám nói ra nốt một chữ “Không”.
Ông ta chỉ là Đoán Cốt tam trọng mà thôi, căn bản không dám đối mặt với Lâm Đoan Đoán Cốt ngũ trọng.
Lâm Đoan chỉ tay vào Hàn Dương, lạnh lùng nói “Hôm nay, bản trưởng lão muốn mang hắn về Lâm gia, ai dám ngăn cản, g·iết c·hết t·ại c·hỗ!”
Không có lục trọng.
Đoán Cốt ngũ trọng chính là lực lượng đỉnh cấp ở Lạc thành, Lâm Đoan có tự tin như vậy.
“Gia chủ, ngài cúi đầu nhận sai với Lâm gia đi!”
Tứ trưởng lão Trần Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể lựa chọn để Hàn Dương cúi đầu.
Đây là Trần gia.
Một đám người nhát gan, không hề tâm huyết, nếu không phải vì Xảo Thiến, hắn...
Hàn Dương ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Hàn Dương này, đầu có thể đứt, máu có thể chảy, thắt lưng... Sẽ không cong.”
“Ngươi!”
Tứ trưởng lão Trần Phong tức giận trừng mắt lên, ông ta không ngờ, tiểu tử này lại sẽ kiệt ngạo như thế.
“Gia chủ?”
Lúc này, Lâm Đoan như là nghe được chuyện cười gì đó, khinh bỉ ra mặt: “Trần gia không có Trần Dục, quả nhiên mặt trời lặn phía Tây! Vậy mà lại để một tên ở rể Đoán Cốt nhất trọng làm gia chủ? Thật là chuyện cười lớn!”
Người của Lâm gia bên cạnh Lâm Đoan cũng cười to không thôi.
Ngay cả sắc mặt hai người Điền Cảnh Vân và Lý Hiên cũng cổ quái.
Đích xác...
Để một võ giả Đoán Cốt nhất trọng lại có thân phận ở rể không có chút căn cơ nào làm gia chủ, Trần gia... Xem ra thật sự xuống dốc.
Tứ trưởng lão cùng ngũ trưởng lão mặt đỏ tai hồng, theo bản năng cách xa Hàn Dương.
Vốn dĩ Hàn Dương đ·ánh c·hết đại trưởng lão Đoán Cốt ngũ trọng, làm cho bọn họ thấy được một tia hy vọng gia tộc quật khởi.
Nhưng hiện tại, bọn họ bỗng nhiên phát hiện, để cho một tên ở rể làm gia chủ thì chỉ có lẽ chỉ mang lại sỉ nhục cho bản thân thôi.
Bọn họ lùi bước.
Hai người che mặt thối lui, không hề để ý tới sống c·hết của Hàn Dương.
Cảnh này lại dẫn tới mọi người xung quanh cười to không thôi.
Ở trong mắt bọn họ, Trần gia không có Trần Dục, những người khác đều là đám hề.
Hàn Dương cũng rất cảm khái.
Trần gia, thật sự là gia tộc của một mình nhạc phụ Trần Dục.
Năm năm trước, lực lượng của nhạc phụ Trần Dục mới xuất hiện đã uy chấn Lạc thành.
Ngắn ngủn hai năm đã trở thành người đứng đầu Lạc thành.
Trần gia cũng nước lên thì thuyền lên, trở thành gia tộc đứng đầu trong bảy gia tộc lớn ở Lạc thành.
Hiện tại Trần Dục m·ất t·ích, Trần gia lập tức b·ị đ·ánh trở về nguyên hình.
“Tiểu tử, hiện tại người Trần gia các ngươi đều từ bỏ ngươi, thật là đáng buồn!”
Lâm Đoan lạnh lùng nhìn về phía Hàn Dương, nói: “Đừng trách bản trưởng lão chưa cho ngươi cơ hội, hiện tại, ngươi quỳ trên mặt đất, mắng to tam câu chính là rác rưởi phế vật, bản trưởng lão cũng chỉ phế tu vi của ngươi, có thể tha cho ngươi không c·hết! Thế nào?”
Hàn Dương vẫn chưa trả lời Đoan mà ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời hoàng hôn ửng đỏ.
“Ngươi...”
Lâm Đoan muốn nén giận ra tay đã nghe được Hàn Dương nói ra một câu làm người sợ hãi biến sắc.
“Thời tiết thật là tốt để g·iết người...”